Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Người Chồng Lạnh Lùng Ghen Tuông, Hắn Ngoan Ngoãn Thấp Giọng Dụ Dỗ Cô Gái Nhỏ

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Nhuyễn nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng sợ hãi. Tuy rằng kẻ địch của cô gặp phải kết cục bi thảm, nhưng Tư Nhuyễn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, huống chi là một mặt tàn khốc như vậy của Thẩm Dục Dã.

Tuy nhiên, kẻ thù đã chết, điều đó còn thỏa mãn hơn.

Lúc này Thẩm Dục Dã cúi đầu nhìn bình tro của Tư Nhuyễn, khóe môi nở nụ cười khổ, nhẹ giọng nói: “Nhuyễn Nhuyễn, anh đã gϊếŧ tất cả những người đã gϊếŧ em, em có thể… quay lại với anh được không, bé cưng?”

Thẩm Dục Dã biết dù có cầu nguyện bao nhiêu đi nữa thì bé cưng mềm mại của anh cũng sẽ không bao giờ quay trở lại.

Cô gái của anh đã rời xa anh mãi mãi.

Sau khi rời khỏi nhà máy, Thẩm Dục Dã vẫn ôm chiếc bình của Tư Nhuyễn với đôi mắt đen láy.

Mũi Tư Nhuyễn chua xót khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh, cô giơ tay chạm vào mũi Thẩm Dục Dã: “Thẩm Dục Dã, cảm ơn anh.”

Vốn tưởng rằng sau khi Thẩm Dục Dã báo thù cho mình, anh sẽ đưa cô đi an táng.

Không ngờ, Thẩm Dục Dã không những không chôn cất cô mà còn ôm chiếc bình của cô trong tay, thậm chí cả đêm ngủ bên cạnh hũ tro cốt, coi nó như báu vật.

Hai ngày sau, Tống Kha chịu không nổi nữa, đến khuyên nhủ: "Tiên sinh, thiếu phu nhân không còn..."

Thẩm tiên sinh của hắn đều ôm hũ tro cốt của phu nhân ngủ cùng hũ tro cốt trong suốt hai ngày nay, không ăn không uống, mọi sự việc liên quan đến công ty đều mặc kệ, tâm trạng cũng đi xuống rất nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng thân thể của anh sẽ không chịu nổi mà ngã gục mất. Kể đến lúc còn sống, thiếu phu nhân của hắn có thái độ rất ác liệt với Thẩm tiên sinh, nhưng không rõ vì cái gì mà Thẩm tiên sinh lại muốn liều mạng như vậy chỉ vì thiếu phu nhân.

"Tiên sinh..."

"Cút!"

Tống Kha lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Lúc này, Thẩm Dục Dã ôm bình tro của Tư Nhuyễn đứng lên, hai ngày sau, anh tựa hồ đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt thập phần suy sụp, râu ria trên cằm cũng dày hơn, đôi mắt của anh cũng tràn đầy tơ máu, anh nhìn Tống Kha khàn giọng nói: "Huy Ngôn sư phụ có tới đây không?"

Biết Thẩm Dục Dã hỏi ai, Tống Khả lập tức cúi đầu nói: "Đêm nay bọn họ sẽ tới."

"Chuẩn bị mọi thứ đi."

"Nhưng Thẩm tiên sinh..." Tìm được Huy Ngôn sư phụ thì cũng có ích gì, thiếu phu nhân của bọn hắn rõ ràng của đã chết. Tống Kha còn muốn nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Dục Dã áp chế đành phải lui xuống.

"Vâng thưa ngài."

Sau khi Tống Khả rời đi, Tư Nhuyễn nhìn thấy Thẩm Dục Dã nhẹ nhàng vuốt ve hũ tro cốt của cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng chiếm hữu: “Nhuyễn Nhuyễn, anh sai rồi.”

“Đáng lẽ anh không nên để em đi.”

"Nhưng đừng sợ, anh sẽ tìm ra cách để chúng ta cả đời không bao giờ có thể xa nhau."

Tư Nhuyễn bối rối, không biết Thẩm Dục Dã nói vậy là có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng suy sụp của anh như vậy, suốt ngày ôm chiếc bình không chịu buông ra, Tư Nhuyễn cảm thấy rất đau lòng.

"Thẩm Dục Dã, chôn em đi, rồi sống thật tốt."

Nhưng Thẩm Dục Dã hoàn toàn không nghe được những lời này.

Tư Nhuyễn chỉ nhìn thấy anh liên tục vuốt ve chiếc bình của mình, sự hoang tưởng trong mắt anh dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Màn đêm buông xuống.

Biệt thự Nam Khê tối nay đặc biệt yên tĩnh.

Cô nhìn thấy Tống Kha dẫn một vị hòa thượng lớn tuổi bước vào, theo sau là một số hòa thượng trẻ, ngoại trừ vị hòa thượng già, những người còn lại cúi đầu nhanh chóng xoay chuỗi hạt trên tay.

Lão hòa thượng trực tiếp đi tới Thẩm Dục Dã bên người, nhỏ giọng nói: “Thẩm tiên sinh.”

Thẩm Dục Dã cầm bình nhìn lão hòa thượng: “Huy Ngôn đại nhân, chắc hẳn ngài cũng đã biết tôi tìm đến ngài là vì chuyện gì”

Tuệ Nghiên đại nhân liếc nhìn chiếc bình trong tay Thẩm Dục Dã, cúi đầu nói: “Thẩm tiên sinh thật sự sẽ dùng phương pháp đó sao?”

Thẩm Dục Dã rũ mắt nhìn chiếc bình: “Dùng.”

"Cho dù có phản tác dụng, không có cách nào khôi phục, Thẩm tiên sinh vẫn phải dùng?"

Thẩm Dục Dã: “Mặc kệ kết quả thế nào, tôi cũng nguyện ý, tôi chỉ muốn ở bên em ấy mãi mãi.”

Huy Ngôn sư phụ thở dài và cuối cùng cũng đồng ý.

Tim Tư Nhuyễn đập thình thịch khi nghe được lời nói của Thẩm Dục Dã.

Thẩm Dục Dã định làm gì?

Chẳng bao lâu, cô nhìn các tu sĩ vây quanh Thẩm Dục Dã, bao phủ cơ thể anh bằng các loại bùa khác nhau và lẩm bẩm lời nói một cách kỳ lạ và đáng sợ. Lúc này, trong phần linh hồn còn xót lại của Tư Nhuyễn đột nhiên cảm thấy đau đớn trên toàn bộ tứ chi, điều này khiến cô đau đớn rồi bất tỉnh.

Khi cô mở mắt lần nữa.

Trời cũng đã khuya.

Những nhà sư đó đã biến mất.

Nhưng Thẩm Dục Dã vẫn ôm chiếc bình của cô trong tay, vô cùng trân trọng.

Tư Nhuyễn nghe thấy Thẩm Dục Dã chạm vào bình tro của mình, nói: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng sợ, sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.”

"Sư phụ Huy Ngôn nói rằng chúng ta đã định rằng sẵn sẽ gắn bó với nhau suốt đời."

"Nếu như em biết anh dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy dây dưa không dứt với em, nhất định sẽ hận anh, nhưng Nhuyễn Nhuyễn, anh thật sự không thể sống thiếu em."

"Nhuyễn Nhuyễn, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, em có biết không?"

Tư Nhuyễn chợt nghe được lời tỏ tình của Thẩm Dục Dã, tim đập thình thịch, hốc mắt đỏ bừng.

Thẩm Dục Dã... yêu cô ấy?
« Chương TrướcChương Tiếp »