Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Người Chồng Lạnh Lùng Ghen Tuông, Hắn Ngoan Ngoãn Thấp Giọng Dụ Dỗ Cô Gái Nhỏ

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nhuyễn Nhuyễn, em đang ở bên kia một mình có cảm thấy sợ hãi không?" Thẩm Dục Dã nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể không sợ? Bé cưng của anh nhát gan như vậy, em nhất định sẽ sợ hãi, nhưng không sao, anh sẽ đi cùng em."

Tư Nhuyễn cảm thấy có chút bất an. Thẩm Dục Dã đây là có ý gì?

Ngay lúc Tư Nhuyễn đang bối rối, thì cô nhìn thấy Thẩm Dục Dã từ dưới gối lấy ra một con dao găm sắc bén, thấy vậy, Tư Nhuyễn hoàn toàn hoảng sợ, trong đầu lóe lên một ý nghĩ buồn cười.

Thẩm Dục Dã sẽ không chết vì cô chứ?

"Nhuyễn Nhuyễn, đợi anh nhé?"

“Đừng đi nhanh như vậy, anh sợ không tìm thấy em.”

Thẩm Dục Dã cầm hũ tro cốt trong tay, đôi mắt đỏ hoe đầy hoài niệm, anh lẩm bẩm: “Không có em, thế giới này đối với anh là một nơi cằn cỗi.”

Đột nhiên, Tư Nhuyễn nhìn thấy Thẩm Dục Dã cầm con dao sắc nhọn đâm vào tim mình một cách hung hãn.

"KHÔNG!"

Tư Nhuyễn hét lên, cô muốn dùng tay chặn con dao lại, nhưng bây giờ cô chỉ là một linh hồn, con dao vừa xuyên qua lòng bàn tay của cô, đâm sâu vào trái tim Thẩm Dục Dã, vết máu đỏ tươi lập tức tràn lên áo trắng của anh.

“Không được!” Tư Nhuyễn đau lòng kêu lên: “Thẩm Dục Dã, sao anh ngốc như vậy chứ!”

"Cứu! Giúp anh ấy đi mà!"

"Thẩm Dục Dã, mau kêu cứu!"

Đáng tiếc, không ai có thể nghe được lời của Tư Nhuyễn, ngay cả Thẩm Dục Dã cũng không.

Cô chỉ có thể bất lực nhìn máu chảy ra từ khóe miệng Thẩm Dục Dã, nhưng dù anh như thế này, Thẩm Dục Dã vẫn ôm chặt chiếc bình trong tay, hơi thở ngày càng yếu đi, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Việc bản thân mình phải đối mặt với cái chết đối với anh mà nói, đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng quan tâm nhưng Nhuyễn Nhuyễn của anh thì sao có thể chịu được.

Cô nghe thấy Thẩm Dục Dã nói: “Nhuyễn Nhuyễn, liệu kiếp sau em có yêu anh không?”

"Anh thật sự yêu em rất nhiều……"

Người đàn ông từ từ nhắm mắt lại, bàn tay cầm chiếc bình yếu ớt rơi xuống.

Tư Nhuyễn bất lực kêu lên.

"Thẩm Dục Dã, tại sao anh ngốc như vậy? Tại sao anh lại làm như vậy!"

Tư Nhuyễn bật khóc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Dục Dã chết như thế này.

Anh nói anh yêu cô rất nhiều nhưng cô đã làm anh tổn thương rất nhiều.

Cô không tin vào tin yêu của Thẩm Dục Dã dành cho mình.

Càng không dám đối mặt với tình yêu của chính mình.

Tất cả những gì cô muốn chỉ là muốn trốn thoát khỏi sự trói buộc của Thẩm Dục Dã.

Cô ấy thật ngu ngốc!

Tình yêu của Thẩm Dục Dã sâu đậm như vậy, cô phải làm sao đền đáp đây?

Tư Nhuyễn đau buồn rơi nước mắt, lòng cô đau như muốn xé nát.

"Thẩm Dục Dã, thực xin lỗi, chính em đã hiểu lầm anh rồi..."

"Có điều này ưm cũng muốn nói với anh, em cũng thích anh rất nhiều."

"Thẩm Dục Dã, nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ không nhớ anh, thật lòng yêu anh, thật lòng theo đuổi anh."

Tư Nhuyễn chỉ cảm thấy tim mình đau quá.

Lúc này, dường như có một thế lực nào đó muốn lấy đi linh hồn của cô, Tư Nhuyễn khóc lóc, dần dần mất đi ý thức.

Tâm hồn cũng dần dần tan biến.

Cho đến khi một chút phần hồn còn lại của cô cũng tiêu tan theo đó

Đau.

Đau quá.

Tim cô như bị ai đó cắt ra thành nhiều mảnh, khiến cho từng centimet xương cốt đều đau nhức.

Cơn đau đang gặm nhấm cô.

Nó giống như muốn nuốt chửng cô.

Xung quanh đây tối quá.

Thẩm Dục Dã đâu.

Anh ở đâu?

Tư Nhuyễn đứng trong không gian trống rỗng và tối tăm , không nhìn thấy một tia sáng nào.

"Thẩm Dục Dã, Thẩm Dục Dã..."

"Thưa thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy?"

Một giọng nói hiền lành từ từ lọt vào tai Tư Nhuyễn, cô mở to đôi mắt bối rối của mình, nhìn rõ khuôn mặt người trước mặt, cô ngạc nhiên nói: “Dì Giang?”

Dì Giang mỉm cười nhìn Tư Nhuyễn: “Tiểu thư, là tôi đây.”

"Dì Giang, sao dì lại ở đây? Con không phải..." Đột nhiên, Tư Nhuyễn nghĩ tới điều gì đó, cô nhìn quanh và nhận ra đây là bệnh viện.

Nhưng tại sao cô lại ở bệnh viện?

Không phải cô đã chết rồi sao?

Và Thẩm Dục Dã đã chết vì cô.

Nghĩ đến cảnh Thẩm Dục Dã dùng dao găm đâm vào tim mình, Tư Nhuyễn không khỏi khóc, trái tim đau đến tê dại.

"Thẩm Dục Dã... Anh thật ngu ngốc..."

"Thẩm Dục Dã..."

"Thiếu, thiếu phu nhân, cô sao vậy?" Dì Giang thấy Tư Nhuyễn đột nhiên khóc, trong lúc nhất thời hoảng loạn không ngừng gọi tên cô, trong lòng rất lo lắng: "Thiếu phu nhân có phản cô cảm thấy cơ thể mình không được khỏe không, có cần tôi gọi bác sĩ đến không?”

Giọng nói của dì Giang lại vang lên, Tư Nhuyễn sửng sốt.

Đó không phải là ảo ảnh sao?

Tại sao giọng của dì Giang lại vang lên trong đầu cô?

Tư Nhuyễn nghi hoặc nhìn dì Giang, theo bản năng hỏi: "Dì Giang, sao dì lại ở đây? Dì cũng chết rồi à?"

Dì Giang giật mình: "Ôi cô nương nhỏ này, cô đang nói cái gì vậy? Tôi vẫn còn sống khỏe mạnh."

Còn sống?

Dì Giang vẫn còn sống?

Còn cô thì sao?

Không phải cô đã chết rồi sao?

Nếu dì Giang vẫn còn sống thì cô...

Tư Nhuyễn bối rối nhìn khung cảnh xung quanh, cô cảm thấy cảnh tượng này có vẻ rất quen thuộc. Đột nhiên, trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ kinh hãi. Cô đột nhiên nắm lấy tay dì Giang, “Dì Giang, con còn sống phải không?” "

Dì Giang cau mày, khó hiểu nhìn Tư Nhuyễn, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: "Thiếu phu nhân, cô đương nhiên còn sống, cô làm sao vậy?"
« Chương TrướcChương Tiếp »