chương 6.2

“Đạo diễn Hứa, đã lâu không gặp.” Lạc Tê âm thanh thực mềm nhẹ.

Hứa Đào năm nay 40 tuổi, tuổi không tính nhỏ, nhưng ánh mắt độc đáo sắc bén, đạo diễn mấy chương trình đều ratings cực cao.

“Thật không nghĩ tới, có thể gặp cậu ở đây.” Hứa Đào hỏi: “Gần nhất vội sao?”

Lạc Tê cười cười: “Còn ổn, xem đạo diễn Hứa thần thanh khí sảng, nói vậy tiết mục mới đã chuẩn bị không sai biệt a.”

Hứa Đào tự nhiên nghe ra ý trong lời nói của Lạc Tê, ha hả cười: “Lạc Tê a, câu không phải muốn cho Tô Mạch đi ⟨⟨Đội diễn viên đặc công⟩⟩ đi?”

Làm nghệ thuật thì nhiều ít có điểm tâm cao khí ngạo, Hứa Đào cũng không ngoại lệ. Hợp tác không ít nghệ sĩ tên tuổi, tự nhiên tiếp xúc với rất nhiều người đại diện.

Người đại diện phần lớn đứng phía sau nghệ sĩ so với nghệ sĩ ở ngoài sáng thì sự tồn tại rất nhỏ bé. Nhưng Lạc Tê lại là số ít người đại diện hắn thưởng thức, có khuôn mặt còn kinh diễm hơn so với nhiều minh tinh, tính cách ôn hòa khiêm tốn, EQ cực cao, thủ đoạn lợi hại.

Lạc Tê không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Ngài cảm thấy hắn không thích hợp?”

Hứa Đào “Hở” một tiếng, rất ngạc nhiên: “Cậu cảm thấy Tô Mạch thích hợp đi.”

Lạc Tê cũng không cảm thấy Hứa Đào mạo phạm, mở miệng: “Tô Mạch đi theo con đường thần tượng, xác thật không thích hợp.”

Hứa Đào cùng anh liếc nhau một cái, chỉ nghe Lạc Tê nói thêm: “Có thể ở ⟨⟨Đội diễn viên đặc công⟩⟩ làm thầy hướng dẫn diễn viên trẻ thì tốt nhất chính mình ở lĩnh vực phải có thành tựu, có thể trẻ tuổi nhưng có thể trấn trụ tuyển thủ dự thi.”

Hứa Đào nhíu mày, không biết vì cái gì mà Lạc Tê biết rõ Tô Mạch không thích hợp lại còn muốn cùng ông ta nói về hắn.

“Nói vậy đạo diễn Hứa lần này đều mời các tiền bối có kinh nghiệm biểu diễn phong phú.” Lạc Tê chân thành: “Kỳ thực tôi muốn kiến nghị ngài có thể mời một vài diễn viên trẻ tuổi, tính cách hơi lãnh lùng, lời nói ít một chút, như vậy càng có điểm thu hút.”

Lạc Tê nói xong quay đầu nhìn về Cố Tinh Dã đang đứng trên đài: “Tựa như Cố Tinh Dã vậy, tôi cảm thấy rất thích hợp.”

Hứa Đào cười ha hả: “Trước kia nghe nói Cam Quang có cổ phần của cậu, tôi còn không tin hiện tại đã tin rồi.”

Rốt cuộc là nếu không có cổ phần ai có thể quanh co lòng vòng như vậy lại vòng về công ty mình đề cử diễn viên. Dù sao chỉ là yêu công ty thì cũng sẽ không đề cập đến như thế này.

Lạc Tê bất động thanh sắc mà cười một cái: "Hiện tại tôi là người đại diện của Cố Tinh Dã.”

"Cái gì!" Hứa Đào khϊếp sợ.

Hoá ra lòng vòng trải đường như vậy chính là nối tiếp công tác cho Cố Tinh Dã.

Hứa Đào do dự một lát: "Lạc Tê, không nói đến quan hệ cá nhân giữa chúng ta ,nhưng chuyện này chỉ mình tôi không thể quyết định được, trở về tôi sẽ thương lượng cùng đoàn đội."

Lạc Tê tất nhiên sẽ không thể hiện vội vàng, thừa dịp Cố Tinh Dã vẫn còn trên đài không chú ý tới liền bưng ly rượu chạm lý với Hứa Đào.

Hứa Đào ngửa cổ đem ly rượu trong tay uống cạn, Lạc Tê mới đem ly rượu đến bên môi, trên đài Cố Tinh Dã như dự cảm được liền nhìn lại đây.

Lạc Tê vô tội chớp mắt, ánh mắt Cố Tinh Dã mang theo cảnh cáo nhìn chằm hắn đang cầm ly rượu trong tay.

Ánh mắt quá mãnh liệt ngay cả Hứa Đào cũng nhận ra, cười một tiếng hạ giọng nói: "Đã đem sói con thú vào dưới lòng bàn tay."

Yến tiệc diễn ra không lâu 3 tiếng là đã kết thúc.

Hiện trường không cho phép quay chụp nên cửa khách sạn có vô số phóng viên đang vây quanh. Nhưng thấy bảo tiêu mở cửa các phóng viên đã đợi mấy tiếng liền cầm micro, máy quay chạy tới.

Khách khứa ra gần hết nhưng vẫn không thấy bóng dáng Cố Tinh Dã.

Trong lúc mọi người đang thất vọng chuẩn bị rời đi không biết ai kích động hô một tiếng Cố Tinh Dã.