Chương 13: Kính rượu

Lạc Tê là người thanh lãnh, hơn nữa danh khí tồn tại đó nên hai ngày nay mọi nguoeif kho9ng dám nói chuyện với anh quá nhiều.

Lâm Hoa Hoa uống một ngụm sữa đậu nành lớn mới buông ly nước xuống, bên cạnh một nhân viên công tác kích động mà đẩy đẩy cô, âm thanh cố tình đè nén nhưng vẫn mang theo kích động, hưng phấn: "Hoa Hoa, cô nói xem có thể tiếp xúc gần với Lạc Tê là cảm giác như nào, anh ấy cười khiến tôi xao xuyến chết mất."

Lạc Hoa Hoa vẻ mặt khoe khoang: "Có thể đồng thời thưởng thức Tinh Dã ca và Lạc ca thịnh thế mỹ nhan, quả thực quá hạnh phúc."

Cười đã tính là gì, Lạc ca còn rất dễ ở chung, sẽ kêu cô là Hoa Hoa, còn rất kiên nhẫn mà ngồi nói chuyện cùng cô.

Bầu không khí của đoàn phim vốn đã không tồi, bữa cơm được hai mươi phút mọi người đều vui vẻ trêu đùa lẫn nhau không khí rất tốt.

Người bản địa ở Lạc Thành có khẩu vị thiên nặng, thích ăn cay, trên bàn ăn đa số món ăn đều có vị tê rát, Lạc Tê ăn ít, ngẫu nhiên có món thanh đạm chuyển tới trước mặt thì vươn đũa gắp.

Vương Lâm tửu lượng kém muốn chết, uống có cốc bia lớn mặt đã đỏ bừng kéo Lạc Tê lải nhải mối tình đầu của mình, nói đến bộ điện ảnh đầu tiên phòng vé ảm đạm ra sao.

Lạc Tê rất kiên nhẫn lắng nghe, Vương Lâm nói đến cao trào thì sẽ phối hợp bở nụ cười hoặc sẽ hỏi một hai vấn đề.

"Cậu không biết đâu, lão tử năm đó là thời điểm nghèo nhất, thiếu điều muốn đi đống rác..."

Vương Lâm miệng còn chưa nói xong bên kia một âm thanh thanh thúy vang lên, ly rượu trước mặt Cố Tinh Dã bị va vào làm đổ.

Lạc Tê nhanh tay đem cái ly trước mặt Cố Tinh Dã nâng thẳng lên, Vương Lâm chỉ vào Cố Tinh Dã: "Uống đi, tuyệt đối phải uống nhiều vào."

"Làm sao vây?" Lạc Tê hỏi Cố Tinh Dã

Cố Tinh Dã lúc này ít đi một phần sắc bén, đôi mắt đen hiếm thấy dâng lên chút ủy khuất. Phối hợp với ánh đèn của nhà hàng nhìn qua có chút đáng thương.

"Tay đau, không cẩn thận chạm vào làm đổ."

Cố Tinh Dã nói xong, giọng điệu hạ xuống: "Không có sao, anh tiếp tục đi."

Đồ ăn trước mặt hắn xác thực không còn, vừa thấy là không ăn được gì, Lạc Tê tâm áy náy: "Thực xin lỗi, tôi không để ý, muốn ăn món nào, tôi gắp giúp cậu."

Cố Tinh Dã ánh mắt hiện lên sự giảo hoạt, tùy ý chỉ xương sườn vừa với chuyển đến trước mặt: "Cái này."

Lạc Tê lập tức tốt lên gắp một miếng bỏ vào bát Cố Tinh Dã.

Cố Tinh Dã cúi đầu cắn một miếng, Lạc Tê nghiêm túc mà nhìn chằm chằm hắn, không biết có phải ảo giác không, anh giống như từ sườn mắt Cố Tinh Dã nhìn ra được hắn đang cười.

Có gì buồn cười, Lạc Tê có chút không hiểu được.

"Tinh Dã."

Lục Vãn Ngưng không biết từ khi nào đã đi vòng đến bên cạnh Cố Tinh Dã, Cố Tinh Dã quay đầu nhìn thấy Lục Vãn Ngưng đứng phía sau cùng với một người có mái tóc ngắn độ 30 tuổi.

"Tinh Dã, đây là người đại diện của tôi Nhan tỷ."

Cố Tinh Dã có lệ mà gật đầu một cái như đáp lại, người kia lập tức nở nụ cười lễ độ: "Chào cậu Cố lão sư, tôi là Lưu Nhan, là người đại diện của Vãn Ngưng."

Lưu Nhan nói xong đem ánh mắt chuyển về phía Lạc Tê, trong giọng nói không ngăn được sự hưng phấn: "Lạc Tê lão sư khỏe."

Lạc Tê hết sức chuyên chú mà gắp một miếng củ mài chưng vào bát Cố Tinh Dã lúc này mới buông đôi đũa, âm thanh nhẹ nhàng đáp lại: "Xin chào."

"Tinh Dã hôm nay ở phim trường tôi làm anh bị thương, tôi đặc biệt áy náy." Lục Vãn Ngưng nhắc lại vẫn tràn ngập sự áy náy: "Tôi kính anh một ly."

Chỉ là một chút thương tích nhỏ, Cố Tinh Dã không để trong lòng, càng không có đạo lý muốn Lục Vãn Ngưng kính rượu mình nên đứng lên bưng chiếc ly trước mặt chạm vào ly rượu trong tay cô ấy.

Lục Vãn Ngưng bưng ly rượu trong tay ngửa đầu uống cạn sau đó liền sặc lên.

Lưu Nhan chạy đến vỗ vỗ lưng cô, đối với Cố Tinh Dã xin lỗi: "Thực xin lỗi, Vãn Ngưng cô ấy không biết uống rượu."