Chương 3.2: Bữa tối

Lạc Tê rũ mắt nhìn con tôm đang lẳng lặng nằm trong tay Cố Tinh Dã, mở miệng ngậm đi.

Cố Tinh Dã gỡ xuống bao tay: "Huống gì theo theo tôi biết được thì ⟨⟨ Đội diễn viên đặc công⟩⟩ mời đến trên cơ bản đều là diễn viên đoạt giải thưởng An Duệ"

An Duệ là giải thưởng dành cho phim truyền hình có lực ảnh hưởng lớn nhất, cùng giải thưởng Kim Hổ có trọng lượng giống nhau.

"Việc này không phải nhọc lòng bận tâm." Lạc Tê ho khan hai tiếng: "Tôi là người đại diện của cậu, chỉ cần cậu nói là muốn tham gia thì tài nguên này tôi sẽ có biện pháp có được."

"Anh có phải bị gió thôi lâu quá!" Cố Tinh Dã khuôn mặt lạnh lại, đề tài rẽ sang một hướng khác: "Tôi nói việc anh ở trong sân ăn cơm tối là thói quen không tốt."

Khuôn mặt tinh xảo của Lạc Tê lộ ra chút bất đắc dĩ, lại không che dấu được sự mệt mỏi, đứng lên chỉ về cái bàn: "Nơi này cậu thu dọn giúp tôi một chút, tôi đi rửa mặt trước."

Vì thế Cố Tinh Dã người chưa từng động đến việc nhà ghét bỏ mà đem trên bàn cơm thừa canh cặn thu dọn mang đến thùng rác ở trước sân vứt.

Từ cuộc giải phẫu ba năm trước, Lạc Tê thân thể không thể khôi phục lại như trước, thói quen dường như giống với ông lão , mỗi ngàu đúng 10 giờ sẽ lên giường đi ngủ, ban ngày vẫn sẽ thấy buồn ngủ.

Cố Tinh Dã có một tuần nghỉ ngơi, ngày hôm sau buổi sáng thì nghiên cứu kịch bản, buổi chiều tham dự yến tiệc sinh nhật của Cố Nam Sơn.

Đồng hồ báo thức gần nửa tiếng, Lạc Tê mới gian nan mà từ trong chăn đem bản thân rút ra. Vừa kéo cửa ra thì một thanh hình cao lớn vừa thay xong bộ vest đứng ở cửa.

Cố Tinh Dã tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, bộ vest màu đen phác họa trọn vẹn dáng người hoàn mỹ, đĩnh bạc, nghe thấy tiếng động Cố Tinh Dã dừng lại bước chân của mình.

"Anh đây là..." Cố Tinh Dã nhướng mày, kinh ngạc phát hiện Lạc Tê thế nhưng cũng thay cho mình một bộ vest. Chỉ là không khoác áo vest mà mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng.

Lạc Tê so với chiều cao của hầu hết nam nhân không tính lùn chỉ là có chút gầy yếu, nhưng thân mặc áo sơ mi làm cho hắn thoạt nhìn tựa như một cây bạch dương.

Lạc Tê duỗi tay sửa sang lại cà vạt của Cố Tinh Dã, thuận tay vỗ một cái vào ngực hắn: "Tôi lát nữa có chút việc phải ra ngoài, sau đó đi Tinh Hồ tham dự một cái yến tiệc."

Địa điểm này sao lại quen thuộc, Cố Tinh Dã cúi đầu nhìn khuôn mặt tinh sảo của Lạc Tê: "Anh muốn tham gia yến tiệc sinh nhật của Cố Nam Sơn."

Lạc Tê sững sờ một chút rồi phản ứng lại ngày. Cố Tinh Dã là con trai trưởng của Cố Nam Sơn, là thiếu gia của tập đoàn Cố thị.

Lạc Tê ngày thường luôn là bộ dạng khôn khéo, nói chuyện ôn hoà, rất ít khi lại ngây người ra như vậy, giống ngư tiểu hài tử không có chút phòng bị nào.

Cố Tinh Dã nhịn không được mà cười một tiếng: "Vừa khéo, chúng ta có thể đi cùng nhau."

Là gia tộc tiếng tăm lừng lẫy ở Lạc Thành, Cố giá phú quý rực rỡ, người muốn nịnh ùn ùn kéo tới không ngừng, lần tổ chức yến tiệc sinh nhật này, Cố Nam Sơn tuy đã làm lặng lẽ, kín đáo nhưng vẫn có một số ít người có mối quan hệ không thể không mời

Cho nên yến tiệc sinh nhật vẫn có 180 vị khách tham dự.

Lạc Tê dừng xe trước cửa khách sạn, nghiêng đầu nhìn qua một loạt bảo tiêu đang đứng ở đó.

"Cậu đi vào trước đi, tôi chờ một lát rồi mới vào."

Cố Tinh Dã khuỷu tay đang gác ở cạnh cửa xe nghe vậy liền quay đầu: "Anh muốn đi làm gì?"

"Việc riêng." Lạc Tê cười: " Tôi đi một chút sẽ trở về."

Cố Tinh Dã không phải người không có chừng mực, nghe Lạc Tê nói xong liền không hỏi lại, gật đầu rồi đẩy cửa bước xuống xe.

Lạc Tê từ cửa sổ nhìn xem thì thấy bảo tiêu mới vừa rồi còn vẻ mặt nghiêm túc kiểm tra thư mời nhìn thấy Cố Tinh Dã đến liền thấy đổi cảm xúc, khuôn mặt mang theo tươi cười, tất cả cung kính cúi đầu chào.

Cố Tinh Dã tay đặt trong túi quần tây, bước chân không dừng lại trực tiếp đi vào.

Lạc Tê cười một cái rồi khởi động xe chạy đi.