Chương 5.1: Dự tiệc

“Luận về diễn kịch ai có diễn giống được so với ông?” Cố Tinh Dã so với Cố Nam Sơn còn cao hơn rũ mắt có thể nhìn sâu đến đôi mắt có nếp nhăn của ông ta, ánh lạnh lùng không cảm tình.

Ở địa vị này của Cố Nam Sơn rất ít khi sẽ vì một người nào đó mà tức giận, Cố Tinh Dã lại luôn có bản lĩnh đơn giản dăm ba câu có thể đâm trúng nội tâm ông ta.

“ Cố Tinh Dã ngươi sao có thể không coi ai ra gì như thế, đi ra ngoài nói là con của Cố Nam Sơn ta, ta không chịu nổi sự mất mặt này.”

Cố Tinh Dã siết chặt chiếc ly, đầu ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch, thanh âm lạnh lẽo: “Ông muốn tôi trước mặt mọi người đem chuyện năm đó ông đối xử với mẹ tôi diễn giải một lần sao?”

“Ngươi!” Cố Nam Sơn chán nản trừng mắt về Cố Tinh Dã nói không ra lời.

“Ca ca”

Một âm thanh mềm mại cất lên, Cố Tinh Dã dời ánh mắt cúi đầu nhìn Cố Văn Văn không biết chạy ra khi nào.

Cố Văn Văn ngửa đầu, hai mắt mờ mịt trống rỗng hướng về phía Cố Tinh Dã, duỗi tay sờ sờ thử thăm dò sau đó cẩn thận mà nắm chặt tay Cố Tinh Dã.

“Ca ca đừng tức giận.”

Cố Tinh Dã hít sâu một hơi, đáy mắt vẫn còn chút lạnh lẽo, thái độ hơi chút hòa hoãn lại: “Được”

Cố Văn Văn tay nhỏ vuốt tay Cố Tinh Dã, cậu bé từ khi còn nhỏ đã đối với người anh cùng cha khác mẹ này vô cùng yêu thích, tuy rằng ca ca hầu như không về nhà cũng rất ít khi cùng cậu nói chuyện.

Tay ca ca lạnh, Cố Văn Văn tay nhỏ dùng sứa xoa xoa: “Em đi lấy cho ca ca một ly nước trái cây.” Nói xong không đợi Cố Tinh Dã từ chối liền quay đầu chạy đi.

Cố Nam Sơn trừng mắt nhìn Cố Tinh Dã một cái, xoay người nhìn thấy Sở Mai đang đi tới.

“Lại cãi nhau” Sở Mai nhỏ giọng hỏi.

Cố Nam Sơn khó nén được lửa giận: “Nếu không phải Văn Văn nhìn không thấy, Cố thị không có người thừa kế, ta cũng không cần nhìn sắc mặt của nó.”

Sở Mai ôn nhu an ủi: “Được rồi được rồi, đều vì Văn Văn.”

Cố Văn Văn tuy không nhìn thấy cũng biết ca ca không vui cho nên dựa theo trí nhớ chạy đến chỗ để đồ uống. Một người phục vụ đang bưng khay không để ý một đứa trẻ chạy như bay, chờ khi cúi đầu nhìn thấy thì cậu bé đã chạy đến chân mình.

“Cẩn thận!”

Một giọng nam thanh lãnh vang lên, sau đó Cố Văn Văn chỉ cảm thấy bên cạnh mình có một bàn tay vươn đến đem mình kéo sang một bên.

Người phục vụ bị sự cố đột nhiên xảy ra là cho hoảng sợ, đồ trong khay rơi xuống, các ly rượi đỏ xa hoa cứ thế rơi đầy đất.

Ngay lập tức ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây.

Lạc Tê vừa kiểm tra xong thư mời bước vào liền thấy Cố Văn Văn lung tung mà chay đến chỗ người phục vụ.

“Không có sao chứ? Có phải bị dọa sợ rồi không?”

Lạc Tê ngồi xổm xuống nhìn Cố Văn Văn, duỗi tay giúp cậu bé chỉnh lại chiếc nơ.

Cố Văn văn giật giật cái mũi, vị ca ca này âm thanh thật dễ nghe, hơn nữa trên nhười còn có mùi hương sữa tắm thật dễ ngửi.

Người phục vụ quả thật bị dọa khóc, lắp bắp mà cúi đâu trước mặt Cố tiểu thiếu gia: “Xin, xin lỗi, tôi thật sự không cố ý.”

Nói xong lại cảm thấy Cố tiểu thiếu gia giống như nghe không hiểu vì vậy mà nhìn về phía Lạc Tê xin giúp đỡ: “Kia, không, không có việc gì đúng không?”

Lạc Tê đứng lên, anh vừa rồi có chút nóng nảy hơn nữa lại đứng dậy nhanh quá trước mắt liền tối đen đi vài giây.

“Thế nào?” một âm thanh quen thuộc, chờ Lạc Tê trước mắt khôi phục lại rõ ràng đã được Cố Tinh Dã nhanh tay ôm lấy.

“Chắc là không có bị đυ.ng vào.” Lạc Tê cúi đầu nhìn Cố Văn VănCố Tinh Dã: “Người tôi hỏi là anh!”