Chương 11

Những lời này của Mạnh Thiệu tựa như chốt mở, Dụ Thanh rốt cuộc là vẫn không thể khống chế được cảm xúc của chính mình. Khóe miệng cậu nở một nụ cười nhạt, nhưng vẻ bi thương trong mắt có ngăn thế nào cũng không thể ngăn lại được, ánh mắt thâm tình kia của cậu làm cho Mạnh Thiệu vô pháp nhìn thẳng.

Mạnh Thiệu rũ mắt, hắn không dám nhìn vẻ mặt này của cậu.

Dụ Thanh tận lực áp xuống cảm xúc của chính mình, không muốn cho bản thân trở nên quá chật vật.

Cậu làm bộ như rất thoải mái mà nói: "Từ lúc bắt đầu em liền biết, hai chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới. Em cũng biết cái ngày này sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ đến, cho nên em luôn tự nhắc nhở bản thân mình không cần yêu anh đến như vậy, càng không nên trở thành một con người hẹn mọn đến như vậy, sẽ khiến cho người khác khinh thường."

Mặc cho cậu đã cố gắng khắc chế, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ mà chảy ra.

Cậu lau lau đi nước mắt, lại bắt đầu lẩm bẩm nói: "Nhưng em giống như không còn cách nào hết, thời điểm kia anh đã cứu em, em luôn nghĩ rằng, chính là người này."

Hai mắt hẹp dài của Mạnh Thiệu hơi hơi nheo lại, khóe mắt có một tia hàn quang lóe qua, như vậy xa lạ, như một thanh kiếm giống nhau.

Giọng nói hắn mang theo vẻ trịnh trọng cùng với cảnh cáo: "Tôi đây không phải là loại người tốt gì, không đáng để cậu trở nên như vậy, thanh danh của tôi cậu đã sớm nghe rõ."

"Em biết anh cũng chưa từng đem em để trong lòng, biết anh là đang tính kế em, cũng biết anh lạnh nhạt nhẫm tâm."

"Nhưng em vẫn là rất yêu anh, không có gì là đáng giá hay không đáng giá, hết thảy những thứ này đều là do em cam tâm tình nguyện, mặc dù hiện tại như vậy, em cũng không hối hận."

Mạnh Thiệu nghe như vậy liền không nói nữa, xoay người rời đi.

Đứng ở trước cửa công viên giải trí, Mạnh Thiệu nhìn về phía bầu trời đêm đen nhánh, phản phất tựa như có một nhánh sao băng lướt qua, hắn giống như mất đi cái gì đó.

Mạnh Thiệu vừa rời đi nước mắt của Dụ Thanh liền lập tức ngưng chảy. Cậu bình tĩnh là đem nước mắt còn dính trên mặt lau đi, cười hì hì với 007 nói: "Thất thất, mau xem, đúng như lời tôi nói đi, chiêu lạc mềm buộc chặt này dùng thật tốt nha."

077 đối với việc cậu thay đổi sắc mặt nhanh như chong chóng này không hề kinh ngạc một chút nào, rốt cuộc đây chính là người liên tục cầm về ba giải ảnh đế của thế kỷ 21, thay đổi sắc mặt thì liến tính là cái gì.