Chương 9

Có một tiểu cô nương bán hoa đi ngang qua, Mạnh Thiệu thấy vậy, gọi bé gái ấy lại mua một vài nhánh hoa đưa cho Dụ Thanh.

Tiểu cô nương bán được hoa liền vui vẻ mà chúc phúc cho hai người: “Hai ca ca, hai anh thật sự rất xứng đôi, hy vọng hai anh có thể vĩnh viễn hạnh phúc, tình yêu vẫn luôn viên mãn nha!” Nói xong còn lấy tay cổ vũ cho hai người.

Sau khi chơi xong trò đua xe hai người, Dụ Thanh khi bước ra khỏi đó liền giả vờ không cẩn thận mà từ trên xe té xuống.

"Bị thương đến chỗ nào?" Mạnh Thiều thấy cậu té xuống như vậy liền chau mày, đáy mắt tràn ngập lo lắng mà kiểm tra cơ thể cậu.

Dụ Thanh nhìn bộ dạng này của hắn, cậu liền biết được, hắn động tâm rồi.

Dụ Thanh lắc lắc đầu, âm thanh tựa như đang làm nũng nói: "Em không có sao, chính là chân hình như có chút đau. A Thiệu, anh cõng em có được không?"

Mạnh thiệu có chút bất đắc dĩ mà đem cậu cõng lên trên lưng mình, đi về hướng của mấy con ngựa gỗ đang xoay tròn, là nơi mà lúc nảy Dụ Thanh nói muốn đến để chụp ảnh chung của hai người họ.

Mạnh Thiệu là một người rất cao, là kiểu hình của mặc áo vào thì gầy nhưng cởi đồ thì lại có cơ bụng, ngày thường hắn đều có thói quen luyện thể hình, cho nên cõng Dụ Thanh lên khá là nhẹ nhàng.

Dụ Thanh được cõng trên người hắn nhẹ nhàng đung đưa chân, còn đem tay ôm lấy cổ Mạnh Thiệu, đem mặt dựa dựa vào lưng hắn, nhẹ nhàng nói: "Nếu anh có thể cứ như vậy cõng em cả đời này thì thật là tốt quá."

Mạnh Thiệu nghe vậy không hề nói gì, chỉ là hai bàn tay đang ôm lấy cậu bỗng siết chặt lại.

Bóng dáng hai người họ dựa vào nhau trông thật ấm áp và hạnh phúc.

Hôm nay hai người họ tựa như một cặp tình nhân chân chính, cùng nhau trải qua một ngày ở công viên trò chơi, nói là hai người cùng nhau chơi, nhưng thật ra đều là một mình Dụ Thanh một bên chơi đủ thứ, một bên Mạnh Thiệu đứng bên cạnh bồi cậu.

Tuy rằng Mạnh Thiệu không hề thích công viên giải trí, nhưng hôm nay cùng Dụ Thanh ở bên nhau làm cho hắn cảm thấy ngày hôm nay trải qua thật nhự nhàng, xen lẫn thích thú. Không có lục đυ.c nội bộ, không có cảnh ngươi lừa ta gạt, cũng không hề khiến hắn phải hao tổn tâm tư suy nghĩ về bất kỳ điều gì.

Cuối cùng sau khi ngựa gỗ xoay tròn kết thúc, Dụ Thanh cầm lấy điện thoại đem hình ảnh hai người lưu lại. Dụ Thanh cầm lấy điện thoại nhìn tấm hình vui vẻ đến không chịu được, cười không ngậm được miệng, Mạnh Thiệu có chút bất đắc dĩ mà nhìn cậu, ý cười trong đáy mắt không ngăn được, còn mang theo vẻ ôn nhu khiến người khác khó mà phát hiện ra.