Chương 20: Tình Thầy Trò Có Mãi Bền Lâu

Khi Thích Yến vừa nhìn lên đã nhận ra sự hiện diện của Lục Kiến Thanh, khẽ gật đầu nói với cô: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Trong đầu Lục Kiến Thanh còn chưa kịp nghĩ ra điều gì, tay cô đã vô thức giấu cái bình giữ nhiệt đựng đồ ăn trưa ra sau lưng, “Có phải anh... vừa từ dưới đó về không?”

"Ừm." Thích Yến đáp lại cô, để tỏ lòng tôn trọng, anh còn bổ sung thêm: “Trụ sở chính của trường cũng ở dưới đó, cô có muốn xuống xem không?”

Lục Kiến Thanh: "......"

Hay là thôi quên đi.

Thật ra tôi nghĩ đợi sống thọ thêm vài chục năm nữa rồi xuống đó cũng không muộn.

Khó khi nào mình có ý tốt nhưng lại bị từ chối, Thích Yến cũng không quá để trong lòng, anh nhìn cô nhân viên mới này, người đang ngước nhìn anh với khuôn mặt trắng nõn, khí chất trên người cô mang lại sức sống trong lành và thoải mái, trông cô thuận mắt hơn nhiều so với đám cấp dưới đen xì dưới Địa phủ.

Ánh mắt của anh quét quanh người cô một vòng, cuối cùng lặng lẽ dừng lại trên bình giữ nhiệt trên tay cô.

Lục Kiến Thanh: "..."

Không khí trong lúc nhất thời cực kỳ yên tĩnh.

Lục Kiến Thanh nhìn anh ba giây, sau đó lấy bình giữ nhiệt ra, cẩn thận hỏi: “Sáng nay tôi… làm thêm một chút bánh rau củ, anh có muốn thử không?"

Bánh cô làm có nhân hành lá và cà rốt thái hạt lựu, để cân bằng hương vị, cô còn rắc thêm một ít thịt xông khói thái mỏng vào, tạo thành màu xanh, đỏ trên bề mặt bánh, trông rất ngon miệng.

Thích Yến rũ mắt nhìn chăm chú vào bánh rau củ trong bình giữ nhiệt, nhưng không có hành động nào như muốn lấy nó.

Chẳng lẽ do cô suy nghĩ quá nhiều, thật ra đối phương không có ý định như vậy? Lục Kiến Thanh nghĩ vậy, đang định tìm lý do để cho qua chuyện này thì nhìn thấy Thích Yến dùng tay búng một cái, trên tay anh liền xuất hiện một cái hộp trong suốt.

Lúc này Thích Yến mới thong thả lấy bánh.

Lục Kiến Thanh: "......"



Phải chăng sản nghiệp của con quỷ này ở dương gian được phát triển dựa vào phương pháp ăn uống này….

May mắn là lần này Thích Yến cũng nhớ tới việc để phần cho cô, anh đóng nắp hộp lại, cuối cùng cũng chú ý đến con búp bê mà Lục Kiến Thanh đang ôm trong tay, thản nhiên hỏi: “Cái này là?”

"À, là như thế này...” Sẽ tiện hơn nếu Thích Yến trực tiếp đồng ý việc nhập học của Phương Minh, Lục Kiến Thanh tỉnh táo lại, bắt đầu kể cho anh nghe về việc tối qua cô đã bắt được con quỷ này như thế nào, sau đó quay sang quỷ học sinh rồi nói: "Phương Minh, cậu..."

Bên cạnh cô bỗng trống trơn, ngay cả một bóng quỷ cũng không có.

Lục Kiến Thanh khó hiểu quay đầu nhìn lại, thấy cậu ta đang nằm bò trên đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, mặt úp xuống dưới, phẳng lặng như một vũng chất lỏng không xương.

Mặc dù đã chết, nhưng lúc này Phương Minh lại cảm nhận được cảm giác tim mình gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Sau khi chết đi, cậu ta đã từng gặp qua một số ít ma quỷ, nhưng không có kẻ nào giống với vị đang cách mình không xa, toát ra một loại khí thế uy hϊếp từ đầu đến chân, dưới ánh mắt của người đó, Phương Minh cảm thấy bản thân như con kiến nhỏ dưới chân của một con báo, chỉ cần tuỳ tiện nhấc chân lên là cậu ta sẽ bị nghiền nát mà không tốn chút sức lực nào.

Cậu ta sai lầm rồi.

Nếu biết ngôi trường mà Lục Kiến Thanh nhắc đến đáng sợ như vậy, thì cậu ta thà bị một đao thiến còn hơn là đồng ý đến đây.

Phương Minh hối hận trong lòng, không biết hai người kia đang nhìn chằm chằm vào mình từ xa, rụt người lại cho là bản thân đã trốn được.

"......"

Lục Kiến Thanh cảm thấy mặt mình có chút đau.

Ở khoảnh khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác của thầy cô khi cùng thanh tra sở giáo dục đi kiểm tra lớp học, khi đi ngang qua cửa sổ nhỏ, thấy cậu học sinh xuất sắc vừa được khen ngợi rất nhiều đang trốn sau cuốn sách để chơi điện thoại.

Trên mặt Lục Kiến Thanh lộ ra một nụ cười ngượng nghịu nhưng không mất đi sự lịch sự, hít một hơi thật sâu, nói với Thích Yến “Chờ tôi một lát”, sau đó xắn tay áo sải bước về phía Phương Minh, từ một vũng đen thui cô có thể nắm chính xác tóc của cậu ta, sau đó nhanh chóng xách cậu ta rời khỏi mặt đất, lắc như lắc mì, cuối cùng khiến phần thân của cậu ta có hình dạng…quỷ quái.

Là Phong Đô Đại Đế một tay phát triển và cải cách Địa phủ, lại trải qua không ít việc đời, Thích Yến chỉ liếc qua con quỷ nhỏ đang bị Lục Kiến Thanh xách trên tay, sau đó lười biếng thu hồi tầm mắt: “Đây là linh vật mà cô tìm được cho đám học sinh trong lớp à, nhìn cũng không tồi, tuy có hơi nhút nhát một chút, nhưng miễn cưỡng có thể tạo niềm vui cho mọi người.”



Có thể chuyển hướng sự chú ý cũng tốt, tránh cho đám ma quỷ không an phận này làm ra chuyện gì đó khi anh không có mặt.

Phương Minh: "......"

Phương Minh có vạn câu “cút đi”(*) muốn nói, nhưng lại không dám nói một lời.

(*)MMP: câu chửi tiếng trung còn nặng hơn, đã được lược bỏ…

Cậu ta chỉ có thể ngây ngốc trong tay Lục Kiến Thanh và đung đưa theo gió, thì mới miễn cưỡng duy trì được quỷ mạng của mình.

Lục Kiến Thanh: "...Không phải."

Đây là một học sinh ưu tú được cô đặc biệt đưa đến, phụ trách dẫn đầu chúng quỷ trong việc tích cực học tập, đồng thời còn… giúp cô thu bài tập về nhà của các quỷ học sinh trong lớp nữa.

Tuy có chút khác biệt so với dự đoán ban đầu của mình, nhưng Thích Yến cũng không quan tâm đến loại chuyện nhỏ như vậy, anh thản nhiên nói vài câu với Lục Kiến Thanh, sau đó xách lấy Phương Minh từ trong tay cô, nói muốn mang cậu ta tới chỗ Hắc Bạch Vô Thường để đăng ký thông tin nhập học.

Phương Minh liên tiếp quay đầu nhìn về phía Lục Kiến Thanh, mắt ngập nước, trông thật đáng thương.

Lục Kiến Thanh giả vờ không nhìn thấy, bình tĩnh vẫy tay chào tạm biệt cậu ta.

Phương Minh: Mẹ nó, tình thầy trò hứa hẹn trước đó đâu rồi!

Làm gì có tình thầy trò nào ở đây chứ, cậu ta còn chưa chính thức nhập học, thì lấy đâu ra tình thầy trò? Lục Kiến Thanh không cảm thấy áy náy một chút nào.

Tác giả có lời muốn nói:

Học sinh quỷ: Cô giáo cứu em!

Lục Kiến Thanh: Không cứu, gặp lại sau~

Học sinh quỷ: ????