Chương 4: Tra nam không biết xấu hổ

Trong dự đoán của Giang Đường, tra nam không thể dùng một chén rượu là câu được, giờ phải thuận thế cùng anh đến khách sạn sao?

Thôi, trăm sông đổ về một biển, cũng may kết quả không tệ.

A a a a, cậu vẫn rất giận, đang yên đang lành lại nợ tra nam năm vạn tệ!

Lâu Hạc: “Cậu ở đâu?”

Giang Đường báo địa chỉ khách sạn: Cậu đang chuẩn bị tương lai lừa tra nam một khoản, nhưng chuyện xảy đến bất ngờ, chưa kịp chọn địa chỉ giả nghèo, cậu chỉ có thể mượn tạm khách sạn chắp vá.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày.

“Ai lái xe?”

Giang Đường buông tay: “Tôi không mua nổi xe đền anh đâu.”

Lâu Hạc thở dài một tiếng: “Tôi cũng vậy. Chẳng lẽ chúng ta phải đi bộ?”

—— Chuyện không đúng? Tra nam làm sao vậy, không phải anh nên lái siêu xe đến trước mặt cậu, làm bộ làm tịch bắt đầu phô trương khoe mẽ sao?

Lâu Hạc: “Tuy rằng tôi rất muốn bắt xe, nhưng cậu vừa nợ tôi năm vạn, nếu thêm chút tiền bắt xe nữa chỉ sợ cậu sẽ cố sức.”

Giang Đường chờ mong nhìn anh: “Vậy phiền anh……”

Lâu Hạc chỉ vào chiếc xe đẹp công cộng bên cạnh: “Chúng ta lái cái này đi thôi. Hai người thì chọn xe đôi, như vậy có thể bớt đi một chút tiền.”

Thiếu niên len lén đánh giá Lâu Hạc, tra nam thối tha, đồng hồ trên cổ tay có thể mua được chiếc xe thể thao, ấy vậy mà lại dùng xe đạp công cộng để đối phó cậu! Chỉ có vào mà không có ra, cái tên vắt cổ chày ra nước này. Cậu ghi tạc khoản này của tra nam.

—— Có điều không sao, như vậy mới có tính khiêu chiến, khiến cái tên keo kiệt này tương lai nôn ra một búng máu, vừa bị lừa tiền vừa bị lừa tiền, đau đớn không cùng mới có thể khiến anh càng thêm khắc sâu!

Hai người không ai biết lái xe, cuối cùng chọn một chiếc xe đạp hai yên, Giang Đường và tra nam một trước một sau ra sức mà đạp.

Giang Đường vừa lên xe, chút thành thạo trên người lập tức biến mất không còn sót lại chút gì: “Anh dùng sức đạp đi chứ, đạp, đạp, đạp, chúng ta sắp ngã rồi a a a a a!”

Mặc dù Lâu Hạc khá vụng về trong khoản này song anh vẫn rất trấn định nói: “Không sao, không sao, đằng sau còn có hai bánh phụ, rất ổn định.”

May mắn hiện tại là buổi tối, bọn họ có chật vật cũng không ai nhận ra bọn họ, Giang Đường cảm thán: Ra quân chưa thắng ván nào đã chết trận, quá khổ!

Chiếc xe Lâu Hạc chọn có hai yên xe dựa khá gần nhau, chỉ cần anh hơi nghiêng người về phía trước một chút là có thể dán vào phía sau lưng thiếu niên. Giang Đường nghiêng ngả lắc lư, thi thoảng lại va vào ngực Lâu Hạc, người đàn ông kêu lên một tiếng: “Kiềm chế chút, đạp thêm vài lần nữa, không chỉ quần áo bị cậu làm bẩn mà cúc áo sơ mi nút cũng bị cậu đánh bay.”

Giang Đường cẩn thận hơn, nhưng lực chú ý của cậu nhằm vào mặt đường, thành thử số lần vô thức tiếp xúc với thân thể Lâu Hạc cũng càng nhiều.

Đi được nửa đường, Giang Đường bỗng nhiên nhận ra có điều không thích hợp: “Áo sơ mi của anh năm vạn tệ mà anh không mua nổi chiếc xe sao?”

Lâu Hạc thở dài một tiếng: “Cậu có điều không biết, chiếc áo sơ mi không phải do tôi mua. Tôi chỉ là một người làm công ăn lương, lấy đâu ra tiền mua nổi nó?”

Giang Đường đánh hơi được mùi không bình thường: “Không phải anh bị phú bà bao nuôi chứ?!”

Lâu Hạc cẩn thận hỏi: “Nếu tôi nói đúng là vậy, có phải cậu sẽ không còn cảm giác với tôi không?”

Giang Đường lập tức get được mục đích của đối phương: Ai nha, tên này đang thử mình, nếu không phải cậu biết bản chất của tra nam, nói không chừng đã bị anh mê hoặc tâm trí.

Thiếu niên dùng sức đạp xe, giọng nói hòa vào gió đêm vô cùng kiên định: “Sao có thể, thích chính là thích, không thể nhanh chóng biến mất như vậy! Tôi sẽ cố gắng để trở nên giàu có!”

Cậu hơi nghiêng mặt: “Anh đợi tôi, đến lúc đó đừng ở cùng phú bà là được.”

Ha ha ha ha ha! Hoàn mỹ! Có ai biết tán tỉnh người ta hơn cậu sao? Không có!

Giang Đường chỉ hận một màn vừa rồi không ai quay lại cho cậu, bằng không cậu muốn lưu trữ lại, truyền lưu đời đời con cháu.

Xem đi, tổ tiên các côn, bậc thầy EQ!

Lâu Hạc: “Không được. Tôi không làm chuyện không xác định.”

Người đàn ông phía sau uyển chuyển nó: “Cậu cũng biết, cuộc sống quá khó khăn, sống rất không dễ dàng. Có một túi da tốt, còn được phú bà coi trọng, hơn nữa phú bà này rất dịu dàng, không đòi hỏi gì cả, mỗi tháng đều chuyển tiền cho tôi, xác nhận tôi còn sống là được.”

Lâu Hạc than thở mấy tiếng: “Rất khó từ chối.”

Giang Đường dịu dàng lại chan chứa mong đợi nói: “Không sao, tôi vẫn động lòng với anh. Anh không cần nói nữa, tôi tạm thời sẽ không thay đổi tâm ý.”

Ở nơi người đàn ông không nhìn thấy, cậu thiếu chút nữa cắn nát răng bạc: Tra nam chết tiệt, tra nam chết tiệt, chờ cậu trở về sẽ làm cho anh một hình nhân trù ếm cắm đầy kim.