Quyển 1 - Chương 11: Hắn có chút điên(11)

Tài xế xua xua tay: “Không dám nhận không dám nhận, tiểu thiếu gia ngài cậu mau nhân lúc còn nóng ăn đi.”“Ừ.”

Mở bao giữ ấm ra, Thời Ngọc đang chuẩn bị đem hộp cơm ba tầng bên trong ra, bên tai liền truyền đến một giọng nam trầm lạnh lẽo:

“—— đi xuống.”

Trong xe ngay lập tức trỡ nên lãnh lẽo.

Mí mắt Thời Ngọc run lên, không di chuyển. Ngoài cửa sổ đóng chặt, mưa gió hỗn tạp, mây đen cuồn cuộn.

Bên trong xe, sự yên tĩnh không ngừng tiếp tục.

Người đàn ông từ đầu đến cuối không nhìn cậu cuối cùng xoay đầu, gương mặt lãnh đạm bình tĩnh nhìn cậu, đáy mắt so với mây đen bên ngoài càng lãnh lẽo, ngữ khí không chút thay đổi, lại lặp lại một lần nữa ——

“Đi xuống.”

Thời Ngọc ôm hộp cơm, cứng đờ nhìn về phía hắn, hé môi cười cười: “…… Cậu?”

Thịnh Huyền cũng không đáp, ánh mắt càng thêm lạnh nhạt.

Thời Ngọc đáy lòng dần dần dâng lên một cổ lạnh lẽo, giống bị mãnh thú hung hãng nhìn thẳng, da đầu tê dại.

Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, cậu không gợn sóng chăm chú nhìn xuống cắn chặt răng, khó khăn nói:

“…… Con xuống ngay.”

Cửa xe nhanh chóng đẩy ra.

Cậu một tay cầm hộp cơm, một cái tay khác cầm ô che mưa, chật vật đứng trong mưa phùn.Chiếc Cayenne màu đen sau khi cậu bước xuống không chần chừ nhanh chóng

rời đi.

Nhất kỵ tuyệt trần*.

(Nghĩa gốc: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác.)

Thời Ngọc trong mắt cuối cùng cũng thấy một màn này, chính là biểu tình mặt lạnh băng đạm mạc của Thịnh Huyền. Để cháu trai của cính mình đứng trong thời tiết đang mưa gió, hắn cũng không để ý chút nào.

Sắc mặt tái nhợt nâng ô, thiếu niên tóc đen mất hồn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt cừa tức giận vừa ủ dột, đôi lông mày rậm buông xuống một cái bóng, cậu nhìn bóng dáng chiếc Cayenne màu đen tiêu sái rời đi, ánh mắt cực kỳ đau

thương.

“Ngốc *.”

“Thẻ vàng một lần,” hệ thống giơ lên một tấm thẻ, “Mong ký chủ làm người văn minh.”

“Tôi còn phải đứng ngốc trong mưa bao lâu?” Thời Ngọc lạnh lùng hỏi.

Hệ thống nguyên văn, nói:

"Còn phải diễn trong chốc lát, chờ không thể nhìn thấy xe Thịnh Huyền là cậu có thể đi rồi.”

Lời vừa mới nói xong, Thời Ngọc liền xoay người bước đi, “Nga, nhìn không thấy.”

Hệ thống: “……”

Cậu là đang tạo bug à?

Cũng không trả lời lại, Thời Ngọc cầm ô, phía dưới tay áo là năm ngón tay thon dài trắng nõn, có thể nhìn thấy rõ ràng mạch máu xanh nhạt. Cậu bắt đầu khó chịu đi lên, đầu có chút choáng, người lại không có sức lực.

Trên đường về lớp, cậu phải dừng lại vài lần nghỉ ngơi, hệ thống xem kinh hồn hốt hoảng, nhịn không được hỏi:

“Ký chủ, cậu có khỏe không?”

“Không khỏe lắm.” Thời Ngọc nói.

Sắc mặt của cậu mười phần tái nhợt, môi hồng nhợt nhạt, đôi mày mảnh dàn nhíu lại, khó chịu hỏi:

“Cốt truyện kế tiếp là gì?”

“Cốt truyện bị lược qua,” hệ thống nói:

“Một mạch tới thời điểm ‘ Yến Thời Ngọc tới phòng y tế ’.”

Các vai phụ sẽ không tập trung miêu tả..

Kế tiếp phải nhờ vào Thời Ngọc tự do phát huy...