Quyển 1 - Chương 13: Hắn có chút điên(13)

Thân thể gầy yếu cuộn tròn thành một quả bóng, vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn thật mềm mại đáng thương, không có vẻ kiêu ngạo và bất định thường thấy.Kia là “Độc” của lớp.

Cả giáo viên cũng không muốn đi đến.

Các bạn học tan học chơi đùa đôi khi cũng sẽ cố ý tránh đi, không ai muốn dính líu đến nhóm bạn thân con trai này..

Giáo viên tiếng Anh là một người lớn tuổi, khó tính cổ hủ, học sinh nào không làm bài tập sẽ bị đuổi ra khỏi lớp và phạt đứng lớp.

Tiết Linh Linh mím môi suy nghĩ, vẫn là quyết định đi qua, lời nói cô nhẹ nhàng, trong lòng lại từng đợt sợ hãi.

“Các nộp bài tập tiếng Anh đi?”

“Wtf……” Một nam sinh đang chơi game không kiên nhẫn chậc một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên:

“Đừng mẹ nó làm phiền lão tử!”

Nam sinh khác cùng một nhóm xị mặt xuống, chửi ầm lên: “Có phiền hay không a, mỗi ngày thúc giục thúc giục thúc giục, như đòi mạng, không viết! Muốn mách cứ mách!”

Bất chợt lớn giọng truyền đi khắp phòng, phòng học bỗng chốc một tĩnh. Tiết Linh Linh da mặt mỏng, cảm nhận được bốn phương tám hướng truyền đến ánh mắt, hốc mắt bỗng đỏ.

Tuy rằng đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, nhưng cô khó có thể tiếp thu chuyện như thế này, “Cậu, các cậu……”

Giọng nói tức đến run rẩy, giọng nói nữ sinh nhanh chóng mềm mỏng, tính tình cô an tĩnh, việc gì phát sinh cũng không chịu nỗi lời nói nặng, chỉ có thể run rẩy cầm lấy bài thi, khó chịu lặp lại: “Các cậu ——”

Cô cầm một sấp bài tập dày, đứng giữa lối đi, nhận lấy những ánh nhìn từ mọi hướng. Chung quanh không biết khi nào vang lên từng lời thì thầm nho nhỏ. Có nam sinh chống cằm cười hì hì nhìn cô, giống như phát hiện ra châu lục mới

cười nói:

“Trần Hào, cậu đem lớp phó học tập người ta chọc khóc rồi kìa?”

“Ai,” vài tên nam sinh thấy náo nhiệt cợt nhả nói:

"Thật đúng là, lớp phó, cũng không đến mức như vậy, không phải chỉ nói cậu hai câu sao, tâm lý sao lại có thể yếu ớt như vậy? Không phải một chút nữa sẽ đi cáo trạng chứ?”

Nam sinh bị gọi là Trần Hào nhanh chóng nhìn màn hình di động, lông mày không kiên nhẫn nhăn lại:

“Muốn cáo thì cáo, không cáo thì cút! Làm lớp phó cũng không xem lại năng lực của chính mình, thật mẹ nó tưởng rằng mình là một nhân vật lớn?”

……

Tiết Linh Linh cúi đầu, nước mắt tự nhiên rơi xuống. Có nữ sinh là bạn thân của cô có vẻ tức giận, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, đi đến bên người cô muốn dắt cô đi.

Tiết Linh Linh vẫn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, hai tay gắt gao nắm chặt, đây chính là lần đầu cô ăn nói vụng về như vậy, hận không thể đáp trả ngay thời khắc này.

Cô hé miệng, thở ra một hơi, muốn nói gì đó, giây tiếp theo, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng động lớn!

“Phanh ——!”

Cô nhất thời run run, kinh hoảng bất an ngẩng đầu, nhìn về phía âm thanh.

Sau giờ ngọ, trời tối tăm không chút ánh sáng, mây đen giăng đầy.