Quyển 1 - Chương 15: Hăn có chút điên(15)

Thời Ngọc được hệ thống chỉ đường tìm được đến phòng y tế. Phòng y tế có hai vị bác sĩ thay ca, đang cùng nhau nói chuyện phiếm, thấy có học sinh đi tới hai người lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Ngọc.Hai vị bác sĩ một nam một nữ.

Trong đó bác sĩ nữ thoạt nhìn có vẻ đầu 30, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Thời Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp nói:

"Có chỗ nào không thoải mái a bạn học nhỏ?”

Bác sĩ nam cũng nói:

“Tên, lớp, tôi đăng ký cho cậu.”

Lông mày và đôi mắt Thời Ngọc rũ xuống, thần sắc uể oải: “Lớp 12/7, Yến Thời Ngọc.”

Âm thanh của cậu có chút khàn, vừa nói ra một câu này, không khí trong phòng y tế tức khắc ngưng đọng.

Bác sĩ nữ đồng tử hơi co lại,…… Yến Thời Ngọc?

Kiều thể, tiểu quý tử, thiếu gia Yến gia?

Lớp 10 năm ấy Yến Thời Ngọc từng bởi vì bị tuột huyết áp ở sân thể dục té xỉu, phòng y tế bác sĩ không quan tâm mấy, cho cậu truyền hai bình đường glucose. Nửa giờ sau, biết được chuyện Yến Thời Ngọc té xỉu Yến mẫu trực tiếp mang

theo toàn bộ đoàn đội bác sĩ Yến gia, oanh oanh liệt liệt tới trường học, đưa Yến Thời Ngọc một đường đi đến bệnh viện nhân dân số một A.

Sau khi kiểm tra Yến Thời Ngọc xác định đơn giản chỉ là tuột huyết áp. Tuy nhiên, bác sĩ của trường cũng vô cùng sợ hãi và ngay lập tức từ chức sau khi vụ việc xảy ra.

Yến Thời Ngọc cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho giáo viên và học sinh trong trường với "tốc độ sinh tử".Lúc này đột nhiên ở phòng y tế gặp được nhân vật khó giải quyết này, hai vị bác sĩ trong lòng đều lộp bộp một cái.

“Bạn học Yến,” bác sĩ nam thái độ nghiêm trọng,

“Em có chỗ nào không thoải mái?”

Vừa hỏi, tay anh vẫn cầm điện thoại, chuẩn bị nếu thấy tình thế không ổn trực tiếp gọi 120.

Bác sĩ nữ cũng căng thẳng không kém, đôi mắt chớp cũng không dám chớp nhìn chằm chằm Thời Ngọc ở cửa.

Nam sinh đứng ở cửa bộ dạng như cũ vô cùng buồn ngủ, không cách nào nângcao tinh thần, ngáp một cái, nhẹ giọng nói:

“Mệt mỏi, muốn tìm một cái giường ngủ.”

“……” Bác sĩ nam vẻ mặt trống rỗng, một lúc sau mới ngơ ngác lặp lại lời cậu nói:

"Tới, tìm giường ngủ?”

“Dạ,” Thời Ngọc hỏi, “Không được sao?”

Lần này, không đợi bác sĩ nam lên tiếng, bác sĩ nữ đã nhanh chóng đứng dậy nói:

“Có thể có thể, đương nhiên có thể. Cậu đến đây ngủ, chúng tôi sang phòng bên cạnh.”

Bác sĩ nam cũng kịp phản ứng, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn, hai người nhanh chóng mang theo một chồng giấy tờ biểu mẫu rời khỏi phòng.

Thời Ngọc nhìn bóng lưng vội vã của bọn họ, có chút không giải thích được:

"Bọn họ vội vàng cái gì?"

Hệ thống truyền dữ liệu vừa thu thập được cho cậu.

Thời Ngọc click mở nhìn một cái, nhịn không được cười cười:

“…… Khó trách a.”