Quyển 1 - Chương 19

Thời Ngọc đang nằm trong cái mền hơi nhích lên phía trước một chút, hai cái chân thon thả trượt khỏi mép giường, theo động tác đó, làn da trắng nõn tinh tế khẽ run lên như gợn sóng trên mặt hồ: “Sao cậu lại thất thần? Không hiểu tôi đang nói gì sao?”



Thẩm Thác không biết làm sao mà bản thân lại quỳ rạp xuống đất.

Ma xui quỷ khiến thế nào, cậu lại nghe theo lời của Thời Ngọc.

Ngồi trên mặt đất, ánh mắt của cậu song song với đầu gối của cậu ta, lớp vải của chiếc quần đen trượt dài đến bắp chân của cậu ta chuyển động một cách nhịp nhàng.

Yết hầu của cậu lăn lộn lên xuống, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia không nhìn thấy được một tia sáng.

Đôi tất trắng đến mắt cá chân đã được cởi ra.

Thời Ngọc còn đang nhắm mắt thư giãn, lại cảm thấy ớn lạnh lập tức mở mắt ra:

"Cậu làm cái quái gì vậy?”

Ngón chân tròn nhỏ như ngọc trắng của cậu co quắp lại, tựa hồ bị động tác của Thẩm Thác làm cho kinh ngạc.

Thiếu niên tóc đen vừa mới cởi bỏ một bên tất chân liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt phượng hẹp dài đen láy bất động, giọng nói trầm thấp khàn đặc.

“Mát xa chân … không lẽ không cần phải cởi tất ra à?”

… Cởi tất sao?

Yến Thời Ngọc chưa bao giờ bị ai làm nhục cả.

Thời Ngọc sửng sốt một lúc, và cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Thác.

Thiếu niên tóc đen đang ngồi dưới đất, vai và cổ gọn gàng gầy gò, những ngón tay thon dài có xương khớp rõ ràng đang nắm lấy bàn chân của cậu, mu bàn tay lộ ra từng sợi gân xanh, kinh mạch rõ ràng.

Trên khuôn mặt tái nhợt lãnh đạm không có biểu tình gì, môi mỏng mím chặt lại, hai mắt cụp xuống, không nhìn vào ánh mắt của cậu, bình tĩnh chống lại phong ba bão táp.

Thật sự là rất có tính kiên nhẫn.

… Có vẻ như không có làm cái gì sai?

Đôi lông mày thanh mảnh đã không còn nhíu lại.

“... Vậy tùy cậu.”

Thời Ngọc ngả người ra sau, uể oải nói.

Thiếu niên trên mặt đất im lặng một lúc, sau đó tiếp tục di chuyển.

Chiếc tất còn lại cũng đã được tháo ra.

Máy điều hòa dường như được bật ở mức thấp nhất, không khí ở đây tràn ngập sự mát mẻ. Ngón chân co quắp lại vì sự khó chịu, Thời Ngọc bơ phờ dựa vào chiếc gối sau lưng, nghiêng đầu, cổ áo trượt xuống một mảng lớn theo sự chuyển động. Cậu không để ý mà kéo cái áo lên.

Mu bàn chân đột nhiên bị cảm giác thô ráp sờ vào.