Quyển 1 - Chương 24

Thư phòng lầu hai.

Ánh đèn ấm áp chiếu vào trên bàn sách được làm bằng gỗ đỏ.

Người đàn ông ngồi ở đằng sau văn kiện cụp mắt lại, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng.

Ngũ quan trên mặt người đàn ông thanh nhã, vẻ mặt lạnh nhạt, tóc đen dài như tơ lụa ôm sát lấy sườn cổ, màu da tái nhợt lạnh như màu của đá cẩm thạch, toàn thân toát lên khí chất lãnh đạm, toả ra một cổ khí thế cao quý mà đơn độc.

Đột nhiên, trong không gian yên tĩnh của thư phòng lại vang lên tiếng chuông điện thoại.

Thịnh Huyền liếc nhìn điện thoại di động vừa lấy qua, lập loè trên màn hình điện thoại là hai chữ Thịnh Mẫn.

Anh tiếp nhận cuộc gọi, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Thịnh Mẫn.

“Uy, Thịnh Huyền, hai người đã ăn cơm chưa?”

Tay tùy ý lật một trang giấy, Thịnh Huyền lạnh nhạt trả lời: “Còn chưa ăn, phòng bếp vẫn đang nấu.”

“Đã 7 giờ rồi đó,” Giọng nói của Thịnh Mẫn lạnh xuống: “Sao giờ này còn chưa ăn tối? Chị đã nói cơ thể Tiểu Ngọc cần cung cấp dinh dưỡng, một ngày ba bữa cơm không thể trễ được.”

“Ở nhà họ Thịnh thì phải tuân theo quy củ của nhà họ Thịnh.” Thịnh Huyền lạnh nhạt nói, giọng nói không thay đổi: “Nếu như không hài lòng, chị có thể dẫn người trở về.”

“Sao chị không biết nhà họ Thịnh còn có quy tắc áp dụng cho buổi cơm chiều vậy!” Thịnh Mẫn tức giận chất vấn.

“Bởi vì nhà họ Thịnh bây giờ là do em tiếp quản,” giọng nói của Thịnh Huyền lộ ra sự phiền chán: “Thịnh Mẫn, đủ rồi.”

Hô hấp của Thịnh Mẫn như dừng lại, muốn nói gì đó vào trong điện thoại, bà cắn răng, cố gắng kìm chế lời nói tức giận phản bác sắp bộc phát ra, nỗ lực duy trì trạng thái hòa giải nói: “Vậy thì làm phiền em rồi, hai ngày nay chị không thể về được, để Tiểu Ngọc ở chỗ em hai ngày, có được không?”

“Cậu ta đã 18 tuổi rồi,” Thịnh Huyền lạnh nhạt nói, trong giọng nói còn mang theo một tia châm chọc: “Cũng không phải là 8 tuổi.”

Thịnh Mẫn hiểu rõ tính cách của anh, cơ bản thì dù có bày tình thân ra trước mặt Thịnh Huyền cũng không làm anh lung lay được.

Người đàn ông của nhà họ Thịnh này từ trong xương cốt đã là sự lạnh lùng không quan tâm tới máu mủ tình thân.

“Miếng đất ở Thành phố Nam kia, chị sẽ để nhà họ Yến rút khỏi sàn đấu giá.” Trầm mặc một lát, bà nói.

Mắt đen vừa động, Thịnh Huyền đang muốn lật trang sách liền dừng lại, không chút để ý vân vê trang giấy.

“Mấy ngày?” Anh không thể không hỏi.

Biết ý tứ của anh là đã đồng ý rồi, Thịnh Mẫn tự hỏi hai giây: “Một tháng.”

Không đợi Thịnh Huyền nói chuyện, Thịnh Mẫn lại nói: “Một miếng đất ở Thành phố Nam, đổi lại Tiểu Ngọc ở Thịnh gia một tháng, em không lỗ.”

Miếng đất ở Thành phố Nam tổng giá trị hơn trăm triệu, đây là một cuộc mua bán có lời.