Quyển 3 - Chương 21

Bầu không khí trong phòng khách ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Quản gia vội vàng lau mồ hôi trên trán, sốt ruột muốn nói chuyện thay: “...... Này, thiếu gia, Thời thiếu gia, chỉ là một con chó……”

Ông còn chưa bao giờ xử lý qua loại tình huống này, một người là thiếu gia đứng đứng đắn đắn của nhà họ Cố vừa trở về sau mấy năm ở nước ngoài, một người là người được nhị gia đặt ở trong lòng bàn tay che chở.

Theo lý mà nói thì dưới loại tình huống này, địa vị tiểu tình nhi dù sao cũng sẽ không hơn được vị thiếu gia Thẩm Thành đứng đắn này, cố tình quản gia vừa thấy bộ dáng Thời Ngọc hơi ủy khuất, tâm lập tức lại mềm.

Nhìn con chó nhỏ màu đen phá lệ ngoan ngoãn đáng yêu ở trong lòng ngực Thời Ngọc, chần chờ mở miệng: “Nếu không thì Khi thiếu gia cũng đưa cho thiếu gia đồ gì đó……”

Thời Ngọc ôm chặt William, nhìn chằm chằm Thẩm Thành rồi lạnh nhạt mở miệng nói: “Không muốn.”

Người đàn ông mặt không có biểu tình nhìn thẳng anh, ánh mắt lạnh băng u trầm, nhìn không ra cảm xúc gì, ngay lúc Thời Ngọc hoài nghi giây tiếp theo anh ta sẽ đánh mình, anh ta bỗng nhiên rũ mắt, thấp thấp mở miệng nói: “Vậy quên đi.”

Anh sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn Thẩm Thành, từ trên mặt người đàn ông thấy vài phần ẩn nhẫn.

…… Từ từ, ẩn nhẫn?

Thẩm Thành rời nhà bốn năm, lẻ loi một mình học tập bên ngoài, một người sống ở nước ngoài trong thế đạo hỗn loạn này lâu như vậy, có thể tưởng tượng ra anh ta sống thế nào, bây giờ thật vất vả trở về quê hương, trở lại nhà họ Cố nuôi dưỡng anh ta lớn lên, nhưng trong nhà lại bỗng nhiên xuất hiện một cái Khi thiếu gia, chiếm địa vị với thân phận của anh ta như tu hú chiếm tổ, thậm chí còn cướp đi sự chú ý và sủng ái của Cố Hàn Sơn.

Nếu anh ta là Thẩm Thành, hẳn là đã hận chết người đàn ông đột nhiên xuất hiện này.

Cho nên ẩn nhẫn của Thẩm Thành đối với anh…… Là kiêng kị anh sao?

Thời Ngọc bừng tỉnh, trong nháy mắt phảng phất đả thông hai mạch nhâm đốc, suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện.

—— Thẩm Thành không dám đắc tội với anh.

Giống như lời của nguyên văn vậy, anh ta mới trở về không lâu, thiên tính lạnh nhạt, không tiếp xúc nhiều lắm cùng với mọi người ở trong tòa nhà, tin tức không bình đẳng, trong mắt anh ta Thời Ngọc chính là “nữ” chủ nhân địa vị vững chắc, là người mà Cố Hàn Sơn hiếm khi “thích”.

Anh ta kính nể Cố Hàn Sơn, kính nể tài năng và thành công của hắn, lại như thế nào có thể bất kính với Thời Ngọc.

Chẳng sợ trong lòng lại chán ghét anh thì cũng không có khả năng biểu hiện ra ngoài, chỉ biết ẩn nhẫn không phát.

Nhớ không lầm thì lúc thái độ của anh đối với Thẩm Thành chuyển biến chính là mấy ngày này.

Từ vô cùng chán ghét đến tha thiết lấy lòng câu dẫn.

—— Hiện tại đúng là đêm trước câu dẫn.

……

Thời Ngọc sờ sờ thân mình William, cúi đầu hôn hôn nó, William như là biết kế tiếp anh muốn làm cái gì, khẽ “gâu” một tiếng.

Thời Ngọc đem William đưa cho quản gia ôm: “Đem William về phòng ngủ của ta.”

Trong ngôi nhà này anh cũng có phòng ngủ, chẳng qua tháng này liền không ở đấy nữa.

Quản gia không rõ nguyên do: “...... William? A, là.”

Ông vội vàng ôm con chó đen nhỏ lên lầu.

Dưới lầu, Thời Ngọc nhìn xung quanh một vòng bằng ánh mắt lo lắng khẩn trương, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trên ghế vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Đứng lên, đi theo ta.”

Như anh dự đoán, trên mặt Thẩm Thành lại lộ ra biểu tình kia.

Phản cảm thả ẩn nhẫn, đốt ngón tay bưng ly cà phê siết chặt trở nên trắng bệch.

“...... Có chuyện gì sao?” Giọng nói anh ta trầm thấp, cũng không có động.

Hiển nhiên là toàn thân tâm kháng cự.

Trong lòng Thời Ngọc càng thêm nắm chắc, đột nhiên giơ tay đập lên trên bàn, “ầm” một tiếng vang lớn, lòng bàn tay anh đau đớn tê dại, trong tầm mắt của Thẩm Thành, bỗng nhiên anh ngẩng đầu, khuôn mặt không đổi sắc uy hϊếp nói: “Ngươi phải lên với ta.”

Chậm rãi hạ giọng, anh nói để chỉ có người đàn ông có thể nghe thấy: “—— Nếu không đêm nay ta sẽ nói với nhị gia ngươi đánh ta, ngươi đoán nhị gia có thể tin hay không tin?”

Ánh mắt Thẩm Thành nặng nề.

Một lát sau, anh ta đứng lên.