Chương 7

Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ trở về nhà Mạnh Kỷ.

Lý Văn Sơ còn muốn chen vào phòng bếp làm trợ thủ, tạo thêm cơ hội cho hai người ở chung, bị Mạnh Kỷ nghiêm mặt từ chối.

Thật ra là trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên đối mặt với Lý Văn Sơ như thế nào, cần một mình để bình tĩnh. Cả buổi chiều Mạnh Kỷ đều vì anh tâm thần nhộn nhạo, quá khứ bị vô thức xem nhẹ rung động trong nháy mắt nổi lên trong lòng.

Cho nên Mạnh Kỷ mới ở thời điểm anh cùng cô giữ khoảng cách dâng lên phiền muộn, chuyển sang không quan tâm che giấu. Hôm nay chủ động buông tay anh ra cũng là không muốn cho mình muốn lâm vào khó xử. Mạnh Kỷ đối với Lý Văn Sơ, bắt đầu từ nhan sắc, sau đó là sắc dục không thể cho ai biết.

Ngay cả lúc xào rau tư duy của cô cũng không ngừng phát tán: Nếu Lý Văn Sơ chân không mặc tạp dề......

Ah-ah-ah-ah! Cô sợ không phải quả phụ quá lâu, nhớ nam nhân muốn điên rồi!

Ngay sau đó cô đột nhiên phản ứng lại.

“Mày hạ tiện! Mày thèm thân thể anh ấy! "Thanh âm tự động phát ra bên tai.

Lý Văn Sơ cơ hồ là cách mười phút lại nhìn điện thoại di động một lần.

Trải qua mấy lần vui mừng, cuối cùng anh cũng đợi được tin nhắn "Ăn cơm thôi, lại đây đi".

Trước khi ra cửa, Lý Văn Sơ do dự một hồi vẫn cất chiếc điện thoại di động màu trắng úp ngược vào túi.

Sau khi Lý Văn Sơ vào cửa, bát đũa chén đĩa đã bày lên, anh liền ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn chờ chủ nhân ra lệnh.

Mạnh Kỷ ngồi xuống đối diện anh, vừa ngẩng đầu là có thể trông thấy mặt Lý Văn Sơ, hình ảnh không đâu vào đâu vừa rồi lại vui sướиɠ nhảy nhót ra.

Mặt cô không khỏi nóng lên.

Anh hỏi: "Nóng quá sao? Mặt em trông đỏ quá.”

“Đáng giận! Anh không thể giả vờ như không nhìn thấy sao? Mạnh Kỷ gào thét trong lòng.

“Có thể vừa mới nấu cơm có chút sốt ruột." Không dấu vết trừng mắt liếc anh một cái.

“Em có thể gọi tôi tới giúp" Giọng nói của anh nghe có chút ủy khuất.

Mạnh Kỷ kiên trì nói: "Vậy không tính là tôi mời khách.”

Sau khi cơm nước no nê, Mạnh Kỷ bưng lên hai chén trà hoa quả giải ngấy, hai người liền ngồi trên sô pha xem ti vi.

Lý Văn Sơ cảm giác được người bên cạnh tâm tình cũng không tệ lắm, liền lấy điện thoại di động ra đặt ở trên bàn trà.

Mạnh Kỷ đột nhiên thoáng nhìn vật quen mắt, không hề chuẩn bị tâm lý trong nháy mắt hoảng hốt luống cuống hiển lộ không thể nghi ngờ, cả người đứng ngồi không yên.

Điện thoại di động này sao lại ở trong tay anh? Anh biết rồi chứ? Anh muốn làm gì? Thứ bên trong hẳn là bị nhìn thấy......

Khoảnh khắc Lý Văn Sơ lấy điện thoại di động ra liền bắt đầu nhìn chằm chằm cô quan sát, Mạnh Kỷ không khống chế tốt biểu tình bị anh lập tức bắt được, lần này anh có thể xác định trăm phần trăm, chủ máy đúng là Mạnh Kỷ.

Hồi lâu, Mạnh Kỷ cố gắng đè nén nỗi sợ hãi to lớn trong lòng, làm bộ như không hiểu nói: "Đây là điện thoại của ai?"

“Anh thích em. "Anh nói.

“Cái... cái gì? "Không có thăm dò hoặc uy hϊếp như trong tưởng tượng, rơi vào trong tai ngược lại không hề liên quan.

Thổ lộ bất thình lình làm cô khó hiểu, dưới tình cảnh này cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn, khẩn trương đan xen, cũng có vài phần vui sướиɠ nói không rõ ràng mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

"Anh từ lần đầu tiên gặp mặt liền không tự chủ được bị em hấp dẫn, đến đây bắt đầu chú ý đến em. Anh thừa nhận, khi nhìn thấy nội dung bên trong điện thoại di động, anh từng sinh ra du͙© vọиɠ khó có thể nói thành lời, nhưng anh chỉ coi đó là một hồi tươi đẹp tìиɧ ɖu͙© trong ảo tưởng. Quen biết em sau đó càng không có bất kỳ ý niệm tìm người nào trong đầu.”

“Ngay từ đầu anh sợ mình chỉ là bị hormone chi phối, hoặc là đồng thời thích hai người, đoạn thời gian trước có ý thức xa lánh anh cũng là bởi vì vậy. Sau đó anh phát hiện, cho dù cố ý hờ hững với em, tầm mắt của anh cũng không cách nào khắc chế dính vào trên người em.”

“Anh rất vui khi biết chủ máy là em. May mắn đều là em, bất kể là kích động nguyên thủy, hay là tinh thần ngày càng hòa hợp, chỉ có một mình em.”

Cô khó khăn mở miệng: "Sao anh phát hiện ra?”

“Bối cảnh, ghế dựa, còn có...” Tầm mắt Lý Văn Sơ dừng trên ngón chân non nớt của cô.

“……”

Mạnh Kỷ theo tầm mắt Lý Văn Sơ nhìn thấy sơn móng tay độc đáo trên đầu ngón chân cô, màu sắc này là do cô tự điều chỉnh, khi đó cô còn đắc chí, đây là phần độc nhất trên đời này, không ngờ bị coi là bằng chứng trình đường.

“Em, có muốn suy nghĩ một chút làm bạn gái anh không? Anh thật sự thích em...... Không phải bởi vì video và ảnh chụp. Cho dù người kia không phải em, anh cũng định giao cái này cho em xử lý.”

Mạnh Kỷ nhắm mắt lại, ở trong đầu tiêu hóa những tin tức khổng lồ này.

Lý Văn Sơ nhìn như không nhanh không chậm, kì thực lòng bàn tay đổ mồ hôi, cũng không dám nhiều lời, lo lắng chờ thẩm phán đến từ cô.

Rốt cục, cô thở phào nhẹ nhõm. Lý Văn Sơ lập tức vểnh tai lắng nghe.

“Trước tiên làm bạn giường có được không? Tôi thừa nhận tôi cũng có hứng thú với thân thể của anh, nhưng tôi còn chưa muốn yêu đương nhanh như vậy.”

Lý Văn Sơ quả thực không thể tin vào lỗ tai mình.

“Bạn......giường?!”

Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, tự hỏi liệu có thành phần đùa giỡn nào không. Mạnh Kỷ không giải thích nhiều, quay đầu tránh ánh mắt của anh.

Cuối cùng anh bại trận trong trận giằng co này, cắn răng đáp "Được!”

“Nếu là bạn giường, vậy những thứ này coi như là quà tặng bạn giường nhậm chức đi" Mạnh Kỷ ý bảo Lý Văn Sơ lấy điện thoại di động đi.

Anh đã xem qua album ảnh, nếu như muốn cầm đi làm cái gì phỏng chừng đã sớm làm xong. Dù sao chiếc điện thoại di động này trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không muốn nhìn nữa, không bằng trực tiếp ném cho anh.

Lý Văn Sơ nghe vậy muốn trả lại điện thoại di động cho Mạnh Kỷ, lại nghĩ cách gửi video và ảnh chụp vào trong điện thoại di động của mình. Nhưng nghĩ lại, vạn nhất điện thoại di động của mình ngày nào đó cũng mất, thân thể của cô không phải bị người khác xem hết sao!

“Cái này không thể được.”

Anh mở trang web chính thức tra được giá cả chính xác của điện thoại di động, sau đó chuyển khoản cho cô số tiền tương ứng.

“Cái này là của anh, em đi mua cái mới đi. Về phần nó, anh sẽ không mang nó ra khỏi cửa hoặc kết nối mạng, cắm thẻ. Anh hứa sẽ không bao giờ có người thứ ba nhìn thấy thứ trong album nữa.”

Mạnh Kỷ gật gật đầu, nhận tiền.

Ngay sau đó là một trận trầm mặc.

Mạnh Kỷ thấy thế muốn đuổi người, nhưng quan hệ giữa Lý Văn Sơ và cô đột tiến, làm sao nỡ rời đi sớm như vậy, mặt dày mày dạn nói muốn ở lại giúp cô làm việc.

Mạnh Kỷ suy nghĩ một chút, sai anh đi thay mình sửa sang lại mấy rương sách để đó không dùng ở góc, dựa theo loại đặt lên kệ.

Lần thứ hai bước vào phòng ngủ của cô, bố trí phòng lại có biến hóa mới. Cái giá sách anh lắp ráp xong đứng ở bên cạnh bàn học, màu gỗ thô cùng phong cách phòng nhất trí.

Chịu mệt nhọc giúp cô sửa sang lại mấy thùng giấy để vào giá sách. Đến phiên thùng giấy cuối cùng, Lý Văn Sơ nhận ra nó được đậy đặc biệt kín. Di chuyển mấy tầng phía trên, một ít trang bìa quần áo bại lộ đặc biệt bắt mắt, tên sách càng là một câu hai ý nghĩa, tràn ngập ám chỉ.

Anh không nhịn được tò mò tiện tay lật xem, bên trong truyện tranh cùng tiểu thuyết nội dung nóng bỏng lớn mật, một cảnh tượng đặc sắc lộ ra.

Lý Văn Sơ cảm nhận được sự nóng bỏng trên mặt mình, hai tay che hai má, lỗ tai càng đỏ bừng một mảnh. Thông qua ngày thường ở chung, kỳ thật không khó phát hiện Mạnh Kỷ có chút sợ hãi xã hội, hoàn toàn không tưởng tượng được trong phòng của cô lại cất giấu bí mật rõ ràng như vậy, nhưng cảm giác tương phản như vậy càng đáng yêu.

Nếu như cô thích những thứ này, anh sẽ cố gắng học tập......

Đem những quyển sách này sửa sang lại hoàn tất, Lý Văn Sơ rốt cục tìm không thấy lý do ở lại, bị Mạnh Kỷ đuổi ra khỏi nhà.

Thiếu nam rơi vào bể tình trong đầu đều là người trong lòng mình, lời cô nói, hành động làm ra lần lượt phát ra trong đầu.

Liên tưởng đến cô thuận miệng oán giận bút tuy rằng dễ viết, nhưng rớt vài lần sẽ không ra mực, liền định mua cho cô một lô, để cho cô tùy thời có thể thay thế.

Mở phần mềm mua sắm ra, gõ tên thương hiệu click vào cửa hàng tìm kiếm, trăm triệu lần không thể tưởng được hiện ra lại là một cửa hàng đồ dùng tình thú!

Thật kỳ quái! Nhìn một cái khác! Hả? Hình như còn muốn nhìn lại...

Hắn phảng phất mở ra cánh cửa thế giới mới, lấy ra sự chuyên chú bình thường gõ mã số, lần lượt nhấn vào nghiên cứu tình hình cụ thể hàng hóa. Càng xem càng phát ra cảm thán "Thì ra có thể như vậy" "Lại còn có thể như vậy".

Kết quả của việc học được nhiều kiến thức mới là anh ta đã đặt hàng một loạt hàng hóa.

Nói thật, anh có chút khẩn cấp muốn cùng Mạnh Kỷ thử xem. Cho dù anh ngay cả miệng người ta cũng không hôn lên, cũng không trở ngại lúc anh đặt hàng có ý nghĩ kỳ quái.

Phục vụ khách hàng trên mạng từng cho rằng anh thao tác sai lầm, đặc biệt gọi điện thoại xác minh anh có cần mua nhiều đồ như vậy hay không.

Vô cùng trùng hợp chính là, kho hàng của cửa hàng này vừa vặn cùng thành phố với anh.

//////////