Chương 2

Ba ngày trước, Liễu Lâm Khê đã chết ở một thế giới khác, không ngờ rằng sau khi chết cậu lại xuyên qua quyển tiểu thuyết đam mỹ sinh tử mà mình tình cờ xem được, trong tiểu thuyết này tên của cậu cũng là Liễu Lâm Khê, hơn nữa diện mạo người này cũng giống hệt cậu.

Ban đầu Liễu Lâm Khê còn thấy may mắn vì xuất thân của mình, dù sao mới còn trẻ mà đã là một tướng quân thành danh, có thể xem như thiết lập nhân vật rất tốt. Nhưng mà sau đó cậu chợt nhớ lại, trong nguyên tác lúc Tật Phong tướng quân hai mươi tuổi, sau khi trở về kinh thành báo cáo công việc xong, trên đường về sẽ bị người ta ám sát.

Là một tướng quân nhưng chết vì ám sát chứ không phải trên chiến trường, kết cục này có thể nói là rất uất ức.

Tất nhiên Liễu Lâm Khê không muốn chết, khó khăn lắm cậu mới xuyên sách và được sống lần thứ hai, cậu muốn sống.

May là cậu xuyên qua trước khi nguyên chủ bị ám sát, vậy thì chỉ cần cậu không rời kinh thành trở lại chiến trường là có thể tránh bị ám sát. Nhưng Liễu Lâm Khê là tướng quân, từ chối trở lại chiến trường chính là tội chết, trừ khi cậu có lý do quang minh chính đại.

Dựa theo luật lệ Yến Quốc, nam tử tàn tật hoặc có thai thì không thể phục dịch.

Tàn tật, cậu không thể xuống tay với chính mình được, vậy chỉ còn mang thai thôi.

“Khê Nhi, cha con bị con làm tức giận chỉ còn nửa cái mạng, con có thể… nhân lúc đứa bé còn nhỏ mà bỏ nó không. Dù gì chuyện chưa truyền ra ngoài, con cáo ốm xin phép nghỉ ngơi một thời gian sau đó lại đi Tây Bắc, như vậy thì không ai biết chuyện này nữa, con cứ làm Tật Phong tướng quân như trước đây, đợi con đánh xong, không phải kinh thành này có đầy cô nương thiếu niên cho con chọn lựa sao?” Liễu phu nhân kéo tay Liễu Lâm Khê, khuyên nhủ hết mình.

Liễu Lâm Khê ngẩng đầu lên, lộ ra ý cười trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, cậu chinh chiến ở Tây Bắc nhiều năm, nhìn bề ngoài thì hơi gầy yếu chứ không hề bị gió cát tôi luyện, làn da trắng nõn mịn màng, bên trái cung lông mày có một vết sẹo dài một tấc, ngay cả đôi mắt kia cũng sạch sẽ sáng ngời, dường như không hề nhuốm sự tàn độc.

Nếu chỉ nhìn qua khuôn mặt đơn thuần này, rất khó tưởng tượng cậu chính là Tật Phong tướng quân sát phạt quyết đoán kia.

“Tội nghiệp Khê Nhi của ta…” Liễu phu nhân vừa nhìn thấy khuôn mặt của đứa con này, lòng lập tức mềm nhũn, vừa ôm Liễu Lâm Khê vừa khóc một hồi lâu, sau đó bà khuyên nhủ: “Nếu con thật sự muốn sinh mẹ sẽ đi cầu cha con, đứa trẻ này cũng là thịt rơi ra từ cơ thể mẹ, con không nỡ bỏ thì mẹ cũng không.”

Liễu phu nhân vừa khóc vừa sờ sờ bụng Liễu Lâm Khê, vẻ mặt tỏ vẻ hiền từ.

Liễu Lâm Khê cố nén cảm giác kì lạ, thầm nghĩ, sao bà ngoại này còn nhập vai nhanh hơn mình vậy?

Lập trường của Liễu phu nhân lung lay, vốn là tới khuyên Liễu Lâm Khê bỏ đứa bé, sau đó lòng lại mềm nhũn đi qua… khuyên Liễu lão gia. Liễu lão gia nghe thấy phu nhân phản bội mình thì tức giận đến mức nhảy dựng trên giường, vơ lấy cái cây trong sân định đánh chết Liễu Lâm Khê.

“Cha, con chính là tướng quân tiên đế thân phong, nếu cha đánh chết con triều đình sẽ hỏi tội đó.” Liễu Lâm Khê nói với cha Liễu.

“Nghiệp chướng! Hôm nay lão tử cứ muốn dạy con mình đó, xem ai dám ngăn cản ta!” Liễu lão gia giơ tay định đánh nhưng phát hiện ra tất cả người trong phủ ai cũng dám can ngăn, không cần Liễu phu nhân ra tay, gia đinh nha hoàn đã lên ôm chặt Liễu lão gia, ông giơ cái cây một lúc lâu nhưng không thể đánh xuống được.

“Sau khi lớn lên đứa bé này sẽ gọi cha hai tiếng ông ngoại, vậy mà cha nhẫn tâm đánh chết cháu ngoại mình sao?” Liễu Lâm Khê lại nói.

“Ta chỉ muốn làm ông nội, không cần thứ cháu ngoại đó.” Vẻ mặt cha Liễu cứng rắn nói, nói xong mới nhớ trợn mắt, suýt thì ngất đi.