Chương 17: Dựa vào đâu?

Một người chuyên tâm tìm đường, một hệ thống tuyệt vọng sụp đổ, ai cũng không phát hiện, sâu bên trong địa lao còn có hai đôi mắt khác.

Thiếu nữ dung mạo tuyệt thế dứt khoát xoay người, vẻ mặt vốn nên nhu nhược bất lực lại trở nên kiên nghị chưa từng có, không chút do dự lao vào bóng tối một lần nữa.

Mới đầu bước chân còn hơi hỗn loạn, sau đó càng ngày càng kiên định, tay áo bay tán loạn, giống như hoa tuyết bên trong ngọn lửa.

"Ta nói..." Ngọc Ảnh Liên không thể tưởng tượng nổi nói: "Nàng—— nàng thật sự quay lại?”

Rõ ràng trong tên có một chữ "Tuyết", nhưng lại ngây thơ bướng bỉnh như một ngọn lửa hừng hực, quyết tâm đốt lên một cái hố trong bóng đêm u tối này.

Trước khi Ngu Già Tuyết rời đi, Ngọc Ảnh Liên chưa bao giờ có suy nghĩ này.

Tuy lúc trước hắn ta cảm thấy tính cách Ngu Già Tuyết thú vị, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là tính tình thú vị mà thôi.

Ngọc Ảnh Liên cũng từng nghe nói tới "Ngu Tuyết", bởi vì Ngu gia từng muốn kết thông gia với Ngọc gia.

Hắn ta nghe người ta khen ngợi mỹ mạo của đích nữ Ngu thị Ngu Tuyết, nghe người ta trào phúng tư chất của nàng, nghe người chế giễu nàng là "Khúc gỗ mỹ nhân", cũng nghe người ta ác ý phỏng đoán nàng không bằng...

Nhưng Ngọc Ảnh Liên chưa bao giờ nghĩ tới, Ngu Tuyết là một người như vậy.

Thẩm Tuyết Chúc cũng chăm chú nhìn thân ảnh này thông qua phân thân mình nặn ra. Một lát sau, vô số xiềng xích dưới vực sâu khẽ lay động.

Lông mi run rẩy như gió xuân thổi qua suối, vài giây sau, khuôn mặt tái nhợt như ngọc kia bỗng hiện lên một nụ cười nhạt nhẽo.

Bản thể của Thẩm Tuyết Chúc cực kỳ chật vật, thậm chí sợi xích to nhất còn trực tiếp xuyên qua xương bả vai, thấm ra màu máu đỏ tươi nồng đậm. Nhưng khí chất trên người hắn lại không có chút thay đổi nào, vẫn tiên khí quanh quẩn, dịu dạng đến cực hạn như trước.

Thu thủy vì mâu ngọc làm cốt, thiên thu vạn đại chỉ có một người.

Âm thanh mơ hồ chợt vang lên: "Sư đệ, đệ đúng rồi.”

Ngọc Ảnh Liên khó hiểu: "Đại sư huynh nói vậy là sao?”

"Số mệnh không phải không thể thay đổi."

Ví dụ như người trước mắt.

Cửu Thiên Huyền Mệnh ảnh hưởng đến nhân quả của vạn vật, duy chỉ ở nàng có biến số độc nhất vô nhị của thiên địa.

......

Phía bên kia.

Hệ thống đã không đếm được đây là lần thứ mấy mình rơi vào sụp đổ.

[Kí chủ—— không, papa, tiểu tổ tông!]

Ngu Già Tuyết kỳ quái: "Sao ngươi cứ suy sụp mãi thế?”

Nàng cảm thấy hệ thống phải quen với phong cách của nàng rồi chứ?

Hệ thống chết lặng nói: [Ngươi tự xem lại mình đi.]

Mẹ kiếp, đâm thủng bí mật đen tối nhất tu tiên giới thì thôi không nói. Thế mà Ngu Già Tuyết còn tham dự vào cốt truyện?

Đây rõ ràng là phấn đánh bóng của nam chính Diệp Cảnh Thiên mà!

Trong nguyên tác, sau khi tìm được nữ chính, nữ chính muốn chạy trốn, vừa khéo có yêu thú từ địa lao chạy ra không đành lòng nên ra tay tương trợ nàng. Sau khi bị Diệp Cảnh Thiên biết được, người yêu nữ chính điên cuồng như hắn ta không thể chịu đựng được, tự mình đi tới địa lao, chém chết toàn bộ yêu thú ngay trước mặt nữ chính.

Ngu Già Tuyết: "???”

Ngu Già Tuyết: "Nữ chính phản ứng thế nào?”

[Rất sợ hãi, rất hối hận, rất cảm động, sau đó tha thứ cho nam chính.]

Hệ thống bổ sung: [Đương nhiên, cuối cùng nam nữ chính cũng giúp những yêu thú kia lập bia mộ.]

Ngu Già Tuyết: ??

Mẹ nhà nó chứ!

Hợp lại là ‘Nàng chạy trốn, hắn đuổi theo, một đám yêu thú có mọc cánh cũng khó thoát’?

Yêu thú người ta tạo nghiệt gì? Chỉ vì tốt bụng giúp đỡ mà mai táng theo trò chơi tình yêu của đôi cẩu nam nữ này!

Nam nữ chính này nên chữa trị lại đầu óc đi!

[Ta nghiêm túc đấy kí chủ, nếu lần này ngươi náo loạn quá lớn, ta và ngươi đều xong đời!]

[Là xong đời kiểu vị diện nổ tung tại chỗ á! Không đùa đâu!]

Ngu Già Tuyết gật đầu, bình tĩnh nói: "Vậy cùng nhau xong đời đi.”

Hệ thống: [... Trong tài liệu không đề cập đến việc ngươi có nhân cách phản xã hội.]

"Ta đương nhiên không phải." Giọng điệu Ngu Già Tuyết vẫn bình tĩnh như trước: "Nhưng ngươi cũng biết, có một số việc nếu không làm, nhân sinh của ta sẽ giống như nổ tung, không hề có ý nghĩa.”

Hệ thống im lặng một lần nữa.

Mà lúc này, Ngu Già Tuyết đã đi tới trước cửa nơi sâu nhất kia.

Nàng có một ý tưởng.

—— Vừa rồi nàng có thể dùng "dây thép" cạy cửa lao của mình, vậy có phải nàng cũng có thể cạy cả những nơi khác không?

[Không thể nào, kí chủ, ngươi từ bỏ đi, ngươi chỉ là một người bình thường mà thôi.]

Trong giọng nói của hệ thống lộ ra sự mệt mỏi nồng đậm: [Nghiêm túc đấy, bây giờ ngươi nhanh chóng rời đi vẫn còn kịp.]

Ngu Già Tuyết không có lên tiếng.

Nàng đang tập trung vào việc mở khóa.

Dây thép dùng linh lực ngưng tụ ra gần như trong suốt, trông cực kì nhỏ bé dưới ánh đèn, tỏa ra ánh sáng kỳ diệu.

Hệ thống nhìn động tác của Ngu Già Tuyết, không khỏi vừa nôn nóng vừa tức giận.

Sao kí chủ có thể thành công được chứ? Vừa rồi chẳng qua chỉ trùng hợp thôi, mấy địa lao bây giờ——

"Răng rắc" một tiếng, cửa nhà lao tầng thứ nhất dễ dàng mở ra.

Hệ thống: ???

Hệ thống: !!!

Hệ thống vô cùng chấn động nhìn Ngu Già Tuyết: [Ngươi làm thế nào?]

"Kỹ năng mở khóa, cộng thêm lời nhắc của ngươi."

Ngu Già Tuyết hơi nâng cằm, hùng hồn nói: "Ta là nữ chính, nữ chính có chút may mắn nho nhỏ, không phải là chuyện rất hiển nhiên sao?”

Vừa nói chuyện, Ngu Già Tuyết cũng không quên ra hiệu ‘im lặng’ với tiểu hồ ly đáng thương trong lao, sau đó tiếp tục mở cửa lao tầng thứ hai.

Tiểu hồ ly cũng thông minh, ngoan ngoãn yên lặng ngồi xổm tại chỗ, đôi mắt ướt sũng nhìn nàng.

Ngu Già Tuyết nắm sợi thép bạc, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng cảm nhận được linh lực trong cơ thể tiêu hao một cách rõ ràng.

Ngu Già Tuyết cũng biết hành động này của mình rất mạo hiểm, nàng cũng biết mình không nên lỗ mãng như thế.

Dù sao trong thế giới khốn khϊếp này, tất cả chỉ là tình tiết của quyển sách mà thôi. Những thiết lập này chỉ để thúc đẩy ngược văn, những yêu thú vô tội chết đi này cũng chỉ tồn tại vì tình yêu của nam nữ chính. Là ‘nữ chính Ngu Tuyết’ chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, nàng chỉ cần thuận theo, ẩn nhẫn, dịu dàng trốn dưới cánh chim nam chính, toàn tâm toàn ý yêu hắn ta——

Nhưng dựa vào cái gì?

Dựa vào đâu nàng phải yêu hắn ta? Tại sao nàng không thể có suy nghĩ của riêng mình? Dựa đâu nàng phải ẩn nhẫn nhượng bộ, thể hiện sự khoan dung của mình?

Dựa vào đâu mà những yêu thú này phải chết?