Chương 30: Trạm kiểm soát

“Dùng đầu óc ngẫm lại đi, ‘ Mặc Sĩ Tiên Vương ’ kia khẳng định không có ý tốt, nói không chừng trạm kiểm soát sau ta và Giang Thính Huyền vẫn sẽ ở bên nhau, chỉ bằng ảo thuật chi đạo, bảo ta lấy đầu đi đánh với hắn sao? Cần phải phòng ngừa chu đáo. Giang Thính Huyền không cần ta cứu, nhưng ta ra tay giúp hắn, cái gọi là duỗi tay không đánh người gương mặt cười, ít nhất hắn sẽ ngượng ngùng lại hạ tử thủ với ta đi?”

Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ: “Có đạo lý.”

“Cho nên ngươi giúp ta nhìn, nhớ kỹ, không cần quá giả.”

“Được.”

Hệ thống vui vẻ đáp ứng.

Phó Điềm Điềm sau đó mới ra tay đối phó với quái vật không ngừng bò lên tới.

Quái vật vô cùng vô tận, giống như vĩnh viễn cũng không ngừng, Phó Điềm Điềm và Giang Thính Huyền mỗi người thanh trừ một nửa, theo thời gian trôi đi dần dần có chút chống đỡ hết nổi.

Tu giả dù lợi hại cũng không có khả năng chiến đấu vĩnh viễn được, mà sóng quái vật này không biết còn có bao nhiêu.

Phó Điềm Điềm cắn răng kiên trì, ngay khi nàng có chút mệt mỏi, liền nghe thấy hệ thống cấp tốc nói: “Ký chủ, hiện tại!”

Nàng nghiêng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Giang Thính Huyền đánh rơi quái vật trước mặt xuống dung nham, nhưng phía sau hắn lại có mấy con đánh úp lại, mà lúc này, hắn còn chưa kịp xoay người.

Đồng tử hơi co lại, mặt Phó Điềm Điềm lộ vẻ vội vàng, phi thân tới: “Cẩn thận!”

Quang mang trong lòng bàn tay nàng cực lớn, một cái chớp mắt đã đánh mấy con quái vật đi ra ngoài, nhưng cùng lúc đó, quái vật từ phía sau vồ đến, một chưởng bắt được đầu vai nàng.

Giờ phút này đúng là lúc kiệt lực, thân hình Phó Điềm Điềm bị lực lượng đánh trúng bay về phía trước, lướt qua đài cao, rơi xuống phía dung nham.

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có người bắt được cổ tay của nàng.

Nàng treo ở bên cạnh đài cao, ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt Giang Thính Huyền thâm trầm như biển, trên mặt hắn cũng không có biểu tình gì, mưa băng đằng sau tàn sát bừa bãi, xuyên qua vô số quái vật.

Phó Điềm Điềm lúc này vẫn còn có tâm tình hướng hắn lộ ra một nụ cười, chớp chớp mắt, nói: “Cảm ơn.”

Giang Thính Huyền dùng lực, kéo nàng lên đài cao.

Phó Điềm Điềm an ổn rơi xuống đất, xoa xoa cổ tay, lại nhìn bả vai bị chút vết thương nhẹ, tựa vui đùa tựa oán giận nói: “Thật lạnh nhạt, ta tốt xấu gì cũng cứu ngươi, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói?”

Giang Thính Huyền vẫn như cũ rửa sạch quái vật bò lên từ dung nham, nửa ngày mới hờ hững nói: “Làm điều thừa.”

Phó Điềm Điềm cũng không thèm để ý, chỉ khẽ cười nói: “Thật là chó cắn Lữ Động Tân, không biết tâm người tốt.”

Sau đó nàng cũng đưa lưng về phía Giang Thính Huyền, tiếp tục rửa sạch quái vật, nhưng thời gian kế tiếp, Phó Điềm Điềm phát hiện Giang Thính Huyền ôm đồm một khu vực lớn.

“Chậc.”

Nàng cười nói với hệ thống: “Khối băng chết thế nhưng còn có hai phân tình nghĩa hoạn nạn như vậy.”

Biện pháp của nàng có hiệu quả, kế tiếp chỉ cần không tiết lộ thân phận Phục Thiên Lâm, Giang Thính Huyền hẳn là sẽ không hạ tử thủ đối với nàng.

Trên đài cao, quái vật dung nham vẫn còn tiếp tục, cũng may áp lực của Phó Điềm Điềm nhẹ hơn một chút, cũng miễn cưỡng có thể kiên trì.

Ước chừng trải qua hơn một trăm sóng xâm nhập, quái vật mới dần dần biến mất.

Phó Điềm Điềm mệt đến trực tiếp ngồi ở giữa đài cao, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, Giang Thính Huyền so với nàng tốt hơn một chút, vẫn đứng như cũ, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng Phó Điềm Điềm mơ hồ nghe được hắn thở dốc rất nhỏ, hiển nhiên cũng mệt mỏi đến không nhẹ.