Chương 37: Đệ tứ quan

Hắn trả lời suy đoán trước đó của bọ họ, thái độ thẳng thắn ngược lại làm người tin phục vài phần.

Phó Điềm Điềm hô hấp hơi đề cao, thiếu chút nữa đáp ứng hắn tiếp tục qua cửa, thuận tiện lại kiếm chút bảo bối.

Nhưng rất nhanh nàng nhớ tới sự tình hỏi được từ trong miệng của Tề sư đệ, có quan hệ với nhắc nhở của chưởng giáo.

—— không cần nhìn trộm thứ không thuộc về ngươi .

Chưởng giáo Thiên Cực là cường giả hàng đầu đương thời, nhắc nhở của hắn tuyệt không phải thuận miệng mà ra.

Nàng hơi hô một hơi, lộ ra tươi cười bình tĩnh, nói: “Đa tạ tiền bối, nhưng chúng ta xác thật có chút kiệt lực, không bằng trước để cho chúng ta đi ra ngoài nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ khôi phục không sai biệt lắm lại đến qua cửa, như thế nào?”

Bóng ma thật lớn trên vòm trời giống như lâm vào trầm mặc.

Ngay khi Phó Điềm Điềm nghĩ có phải muốn xé rách da mặt hay không, Mặc Sĩ Tiên Vương lại nói: “Ta có thể trực tiếp đưa các ngươi đến cửa thứ mười.”

Lạnh nhạt trong giọng nói của hắn thoáng biến mất một chút, giống như làm ra thỏa hiệp.

Điều này làm cho Phó Điềm Điềm càng thêm khẳng định hắn bị bí cảnh hạn chế, vô pháp tự do.

Nhưng nàng không lại giao lưu cùng vị tiên vương kia, chỉ lấy khuỷu tay lặng lẽ đâm đâm cánh tay Giang Thính Huyền ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Giang Thính Huyền ở địa phương hai người tiếp xúc dừng hình ảnh trong chớp mắt, hơi hơi ngưng mi, sau đó rời xa đi, mới nói: “Cứ an tĩnh xem biến đi.”

Phó Điềm Điềm nhận thấy được hành động của hắn, không khỏi nheo đôi mắt, khẽ cười nói: “Như thế nào? Thần tử vẫn còn ghét bỏ ta?”

Giang Thính Huyền lặng im trong chốc lát mới bình tĩnh nói: “Ta không quen người khác tới gần ta.”

“A? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi tới gần ngươi cũng không được?”

Phó Điềm Điềm chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Giang Thính Huyền sau khi tạm dừng một chút thế nhưng đáp: “Không được.”

Khuôn mặt nàng hơi giật mình, chợt ở trong lòng bi ai thay chưởng giáo Thiên Cực một chút.

Hai người thấp giọng nói vài câu, thực nhanh có quyết định, Phó Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn về phía bóng ma thật lớn trên vòm trời, lộ ra mỉm cười hòa ái: “Vậy nhờ tiền bối đưa chúng ta đi đến cửa thứ mười đi, bí pháp Tiên tộc tiền bối chúng ta không dám xa cầu, nếu gặp nguy hiểm, mong tiền bối thông cảm.”

Nàng biểu hiện thập phần bình tĩnh, đối với dụ hoặc Mặc Sĩ Tiên Vương nói ra thờ ơ.

Có lẽ là thấy thần sắc hai người đều nhàn nhạt, Mặc Sĩ Tiên Vương không có nói gì nữa, bóng ma thật lớn trên vòm trời vung tay áo, Phó Điềm Điềm liền lại lần nữa cảm giác được lực truyền tống quen thuộc.

Sau khi bọn họ rời khỏi, bóng ma trên vòm trời vẫn chưa tiêu tán, khuôn mặt vẫn luôn mơ hồ không rõ phảng phất như sương mù biến mất, dần dần rõ ràng lên, rõ ràng là Mặc Sĩ Tiên Vương mỹ lệ lộng lẫy như trăng sao.

Hắn không hề khác so với trước đó Phó Điềm Điềm nhìn thấy, vẫn có vẻ cao quý, mỹ lệ, khí chất quang minh, dung nhan lệnh thiên địa ảm đạm thất sắc, chỉ là khuôn mặt hơi hiện lên đạm mạc.

Nhưng chỉ một cái nháy mắt, vẻ đạm mạc trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia biến mất vô tung, Mặc Sĩ Tiên Vương cười ha hả, phù văn kim sắc giữa mày một cái chớp mắt đỏ đậm, đôi mắt như bầu trời đêm trong suốt cũng nhiễm một tia xích ý.