Chương 39: Cháy nhà ra mặt chuột

Không trung bay tới một chùm sáng, trong chùm sáng là một ngọc giản tuyết trắng, cùng lúc đó Mặc Sĩ Tiên Vương lại lần nữa mở miệng: “Vật ấy ta có thể tặng trước cho ngươi, nhưng ngươi hẳn là minh bạch, cầm đồ của bổn tọa lại không có làm sự tình đã đáp ứng với bổn tọa, ngươi sẽ không đi ra được tòa bí cảnh này.”

“Có thể.”

Giang Thính Huyền nhận lấy ngọc giản, khoanh chân ngồi xuống ở trước tấm bia đá, hắn ngẩng đầu nhìn Phó Điềm Điềm, ngữ khí nhạt nhẽo: “Bí pháp không có vấn đề.”

Phó Điềm Điềm hơi hơi nhấp môi, ở trong đầu phun trào cùng hệ thống: “Thần nhị đại gì đó quả nhiên là đáng ghét nhất.”

Giang Thính Huyền rõ ràng đã sớm có tính toán, 《 sâm la vạn dặm 》 này có lẽ chính là mục đích hắn tới đây.

Phó Điềm Điềm cảm thấy áp lực lại lớn hơn một chút, nàng nhìn nhìn tấm bia đá, cũng há mồm định nói chuyện.

Không đợi nàng nói ra miệng, âm thanh Mặc Sĩ Tiên Vương đã trước một bước vang lên: “Ngươi đã được đến thù lao của bổn tọa.”

Vì thế lời Phó Điềm Điềm còn chưa nói ra liền mắc kẹt ở trong cổ họng.

Nàng trong khoảnh khắc minh bạch ý tứ của Mặc Sĩ Tiên Vương—— hắn giúp nàng che giấu thân phận Phục Thiên Lâm, đây là thù lao.

Lặng im một lát, Phó Điềm Điềm chậm rãi ngồi xuống, trong lòng thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Mặc Sĩ Tiên Vương một lần.

Chờ nàng đắc thế, nhất định sẽ san bằng tòa bí cảnh này, làm Mặc Sĩ Tiên Vương biết cái gì gọi là Long Ngạo Thiên!

Định ra tâm thần, nàng đem tâm tư đặt ở công pháp trên tấm bia đá.

Trong cung điện thật lớn nhất thời an tĩnh lại.

Ngoại giới vật đổi sao dời, thời gian không biết qua bao lâu.

Phó Điềm Điềm mở hai mắt, ánh mắt từ đen tối dần dần sáng ngời.

Nàng xoa xoa bả vai có chút cứng đờ, cuối cùng lộ ra một tia ý cười.

“Công pháp này không tồi.”

So với đồ hệ thống cho còn tốt hơn, không hổ là bí pháp Tiên tộc.

Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, có lẽ bởi vì nội dung hai người tu tập không giống nhau, Giang Thính Huyền vẫn đang ngồi khoanh chân, còn chưa từ trong trạng thái tu tập tỉnh lại.

Phó Điềm Điềm liền đứng dậy đánh giá chi tiết cung điện này.

Phong cách cổ xưa, nhưng có vẻ rộng lớn, bao la hùng vĩ, tuy rằng có chút trang trí đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy huy hoàng đã từng.

Nhìn trong chốc lát, bên tai có âm thanh trầm thấp từ tính vang lên, có vẻ ôn hòa, hòa ái, như lần đầu tiên gặp mặt: “Nhóc con, xem ra ngươi cùng công pháp này thực sự xứng đôi, thế nhưng tìm hiểu còn nhanh hơn so với đồng môn kia của ngươi.”

Phó Điềm Điềm nhìn Giang Thính Huyền, liền nghe Mặc Sĩ Tiên Vương lại nói: “Yên tâm, ta đã thiết lập trận pháp, hắn không nghe được âm thanh của chúng ta.”

Nàng sau đó mới mỉm cười nói: “Tiên vương đã quá tán thưởng, ta chỉ là tìm được một ít da lông, cách thành tựu còn rất xa.”

“Ngươi thực khiêm tốn.”

Mặc Sĩ Tiên Vương cười cười, không biết nhớ tới cái gì, hắn có chút sung sướиɠ nói: “Nhóc con, ngươi vừa nãy có phải ở trong lòng mắng ta hay không? Mắng ta keo kiệt?”

Tuy rằng đây là sự thật, nhưng Phó Điềm Điềm lập tức lời lẽ chính đáng nói: “Sao có thể? Tiên vương hiểu lầm ta, ta cảm kích tiên vương còn không kịp đâu.”

“Không cần phủ nhận, ta không đến mức bởi vì chút việc nhỏ này mà so đo với tiểu bối ngươi.”