Chương 40: Trở về

Âm thanh của Mặc Sĩ Tiên Vương nhẹ nhàng hơn không ít.

“Suy nghĩ của ngươi rất thú vị, khi bổn tọa còn trẻ cũng từng nghĩ tới tung hoành một giới, cũng từng tùy ý bừa bãi, đáng tiếc trong tộc khó khăn, nhưng cũng là do ta cam tâm tình nguyện, chẳng trách người khác. Ta coi ngươi thuận mắt, chờ bổn tọa thoát vây, ngươi hãy tới tìm bổn tọa chỉ điểm.”

Đây là hứa hẹn của một vị tiên vương cổ xưa, sẽ không có người nguyện ý cự tuyệt thân thiện như vậy, ít nhất bên ngoài nên biểu hiện ra vui sướиɠ.

Phó Điềm Điềm lập tức dùng gậy đánh rắn: “Thật vậy chăng? Vậy nếu ta ở bên ngoài trêu chọc thù địch, có thể đưa tới chỗ tiền bối không? Nếu đắc tội nhân vật lớn nào đó, tiền bối có che chở cho ta không? Không biết tiền bối còn thiếu đồ đệ hay không, ta thấy trong bí cảnh ngài còn có không ít bảo vật, ngài hẳn là không dùng đến đi?”

Âm thanh mang theo ý cười của Mặc Sĩ Tiên Vương lặng im một lát, mới nói: “Thân thể ta hủ bại, chỉ còn lại linh hồn, so với năm đó trăm không còn được một, nhóc con, làm người kính cẩn nghe lời một chút không có gì không tốt. Mặt khác, bổn tọa không thu đồ đệ.”

Phó Điềm Điềm tức khắc có chút đáng tiếc.

Có lẽ là biểu tình của nàng quá mức rõ ràng, Mặc Sĩ Tiên Vương than một tiếng, ở trước mắt nàng hiển lộ thân hình, tiên vương tiền bối tùy tay đưa tới một ngọc giản.

“Đây là bí pháp kế tiếp của《 di tinh đổi nguyệt 》, phần khắc trên bia đá chỉ là một nửa bộ phận, đủ để giải trừ phong ấn.”

Hắn nhìn phương hướng Giang Thính Huyền, mỉm cười nói: “Không thể nói ra bên ngoài.”

“Được.”

Phó Điềm Điềm lập tức đáp ứng, tiếp nhận ngọc giản dán ở giữa mày xem.

Trong ngọc giản xác thật là bí pháp kế tiếp của《 di tinh đổi nguyệt 》, nhưng nội dung thoáng lệnh Phó Điềm Điềm có chút kinh ngạc, nàng hơi ngưng mi nói: “Đây hình như là phương pháp song tu, tiền bối, ngài truyền cho ta và Giang Thính Huyền pháp môn như vậy có phải không tốt lắm hay không?”

Mặc Sĩ Tiên Vương ôn hòa nói: “Bí pháp này là Tiên tộc sáng tạo ra dùng để phong ấn pháp môn, bổn tọa vẫn chưa từng tu tập qua, hóa ra còn ẩn chứa phương pháp song tu.” Hơi khựng một lát, hắn lộ ra mỉm cười: “Nếu ngươi muốn đổi một người khác, cũng có thể.”

Phó Điềm Điềm suy tư trong chốc lát, lắc lắc đầu: “Bỏ đi.”

Nàng không tu bộ phận song tu là được, lại đổi một người khác cũng chưa chắc tốt, chỉ cần có thể tăng thực lực, chút tỳ vết này không là vấn đề.

Chỗ tốt cũng đã cầm, Phó Điềm Điềm nhìn Giang Thính Huyền vẫn còn đả tọa, nói với Mặc Sĩ Tiên Vương: “Ta có thể đưa nguyệt linh vào đồ án này trước hay không? Ta không muốn cùng Giang Thính Huyền rời đi.”

“Có thể.” Mặc Sĩ Tiên Vương vui vẻ đáp ứng.

Phó Điềm Điềm liền đi tới bên trái tấm bia đá, sử dụng nguyệt linh vừa mới tu luyện ra, đưa vào đồ án.

Cho đến khi lấp đầy một nửa đồ án kia, nàng mới chậm rãi thu hồi bàn tay, mỉm cười nói: “Xong rồi, tiền bối có thể đưa ta rời……”

Còn chưa có nói xong, Phó Điềm Điềm đột nhiên cảm giác thân thể cứng đờ, có loại cảm giác lành lạnh bao phủ trong lòng, phảng phất mất đi năng lực khống chế thân thể.

Mặc Sĩ Tiên Vương đứng phía sau lưng nàng, vẫn mỉm cười như cũ, thấy mặt nàng lộ vẻ khác thường, còn khẽ cười nói: “Làm sao vậy?”

Phó Điềm Điềm nhíu nhíu mày, gian nan quay đầu: “Tiên vương đã làm gì với ta?”

“Bổn tọa có thể làm cái gì với ngươi?”