Chương 47: Cường

Tịch Linh U đỡ hắn đi đến phía trên gò đất, lại nhìn Giang Thính Huyền, thấy hắn vẫn như cũ không để ý đến chính mình, mới ở trong một chút mất mát đề cao âm thanh nói: “Đường nhỏ lúc trước giống như chỉ là một ít rèn luyện, bắt đầu từ nơi này chỉ sợ sẽ chân chính đi thông đến trung tâm bí cảnh, khả năng sẽ có nguy hiểm thật lớn, chúng ta cho rằng nên gom đủ lực lượng của bốn tông cùng nhau đi thăm dò.”

Bọn họ dọc theo đường đi cũng chưa trải qua gợn sóng gì quá lớn, rất nhanh liền đến nơi này, ai ngờ Thiên Cực tông lại thật lâu không đến, còn hại nàng lo lắng một trận.

Phục Thiên Lâm đối với sự tình trước đó trong lòng biết rõ ràng, nghe nàng nói như vậy, liền gật gật đầu: “Nếu chúng ta đã tới, vậy xuất phát đi.”

Bốn tông cũng coi như quan hệ hiền lành, cùng nhau thăm dò vẫn là tương đối an toàn.

“Được.”

Tịch Linh U lúm đồng tiền như hoa, cũng không ở lâu dài bên người hắn, rất nhanh trở về trận doanh của tông môn chính mình, bốn tông môn liền hợp ở bên nhau, lại bảo trì một chút khoảng cách cùng nhau bước lên con đường lớn trước mắt.

Vừa đi trên con đường này, Phục Thiên Lâm liền cảm thấy được một ít khác thường.

Trong không khí tràn ngập hơi thở bạo liệt, hắn thậm chí thấy không gian nơi xa không tiếng động vỡ ra khe hở, lộ ra màu đen hư vô.

Đây là cái khe không gian, nếu cắt ở trên cơ thể người, dù mình đồng da sắt cũng có thể bị cắt đứt, chỉ có pháp y đẳng cấp phòng ngự cao mới có thể tạm thời ngăn cản một chút.

Phục Thiên Lâm ở trong đội ngũ quan sát trong chốc lát, mở miệng với thức hải: “Đây thật là bí cảnh Tiên tộc?”

Mặc Sĩ Tiên Vương phảng phất người bạn tốt nhà bên, ôn hòa nói: “Nhóc con, đã là dò hỏi bí mật, nên có chút lễ phép.”

“Đừng vô nghĩa.”

Phục Thiên Lâm âm thanh thập phần không kiên nhẫn: “Món nợ ngươi đoạt xá ta còn chưa có tính rõ ràng đâu, ta nói cho ngươi, con người của ta cái gì cũng mềm, chỉ có tính tình là cứng, ta khi tàn nhẫn lên ngay cả chính mình cũng gϊếŧ, ngươi tin ta liều mạng ngã xuống cũng muốn gϊếŧ chết ngươi hay không.”

“Tin.”

Mặc Sĩ Tiên Vương vẫn như cũ là âm thanh nhu hòa, như là không thể nề hà, trong câu nói của hắn lộ ra một tia sủng nịch: “Nhóc con, nữ tử dịu dàng mới tốt, đừng nóng nảy như vậy, ngươi trước đó cùng tiểu đối đầu của ngươi không phải thực tình nồng ý mật……”

“Ngươi mắt mù sao.”

Phục Thiên Lâm bây giờ nhắc tới chuyện này cũng không có ngượng ngùng, hắn trực tiếp chửi ầm lên: “Giang Thính Huyền khối băng chết kia vừa thấy là muốn gϊếŧ chết ta, đầu óc ngươi có bệnh mới có thể xem thành tình nồng ý mật.”

Mặc Sĩ Tiên Vương lại vẫn cười nói: “Biết vậy ngươi còn lưu lại ‘tín vật đính ước’ cho hắn?”

“Ta vui, liên quan chuyện gì đến ngươi? Ngươi là một lão yêu quái vạn năm sao lại nói nhiều như vậy? Rốt cuộc nói hay không?”

Phục Thiên Lâm thập phần sinh động biểu hiện cái gì gọi là trở mặt.

Nửa ngày trước, hắn còn thân thiết gọi Mặc Sĩ Tiên Vương là tiền bối, còn muốn hắn ta làm thầy chính mình.

Dù cho là Mặc Sĩ Tiên Vương tính tình gợn sóng bất kinh, ở khi nghe được mấy chữ ‘lão yêu quái vạn năm’ này tươi cười cũng nhạt đi một ít, hắn sửa đúng nói: “Nhóc con, vạn năm ở trong Tiên tộc vẫn còn thực trẻ tuổi.”

“Ta lại không phải Tiên tộc.”