Chương 22

Thế giới của nhân ngư đuôi xanh tưởng chừng rất đơn giản, mỗi ngày ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên, khi sắp thức dậy chúng sẽ làm rất nhiều động tác nhỏ, sẽ vẩy vẩy đuôi một cách vô thức, quạt nước biển, dùng đôi má mềm mại xoa rong biển, từ từ mở mắt ra, phải rất lâu sau mới tỉnh lại, mới tự nhủ mình phải ra ngoài tìm đồ ăn.

Có lúc quay lại rất nha, có lúc thì rất chậm chạp.

Ở trong ổ chán nản, cậu sẽ nhìn từng chiếc vỏ được thu thập trong góc, khóe miệng sẽ cong lên tạo lên má lúm hình quả lê nhỏ, giải thích những chiếc vỏ này có gì đẹp và đã mang chúng về nhà như thế nào. .

Vẫn như bây giờ bơi cho đến khi mực nước biển dâng lên, thổi gió biển mặn chát, ôm má ngắm mặt trời dần lặn, khi trời tối, cậu sẽ bơi về tổ, cuộn tròn trên rong biển, và mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai mở mắt ra lại là một ngày bình thường nhạt nhẽo nhưng yên bình.

Chẳng giống tộc giao nhân đẫm máu và hiếu chiến một chút nào cả.

Trong mắt Tự Tịch Sinh hiện lên vẻ bối rối hiếm thấy, dưới ánh nắng của hoàng hôn, anh phát hiện ra sự thật mà mấy ngày nay anh chưa phát hiện ra.

Trên cơ thể trắng nõn vốn có của Đăng Hi có hàng chục vết bầm tím lớn nhỏ, có chỗ bầm tím và đen hoàn toàn, vết sẹo mới nhất là trên vai cậu, một vết đỏ đậm, da bị bong ra trong lúc bắt cá.

Có thực sự đơn giản, dễ dàng như cậu nói hay không?

Đôi mắt của Tự Tịch Sinh hơi tối lại.

Nhưng là một giao nhân, làm sao anh có thể yếu đuối như vậy?

Tự Tịch Sinh nắm giữ quyền lực to lớn trong đế quốc trong nhiều năm, đã nhìn thấy vô số bí mật lớn nhỏ, anh hơi cụp mắt xuống, đè nén sự nghi ngờ trên lông mày.

Đến ngày hôm sau, đuôi của Tự Tịch Sinh đã có thể bơi được.

Đêm qua Đăng Hi đã ngủ trong vỏ sò.

Nhóc câm ngủ trên bãi rong biển nơi cậu đã ngủ trước đó.

Đăng Hi ngơ ngác tỉnh lại, liếc nhìn Đuôi Bạc trên rong biển, nhóc câm vẫn chưa tỉnh lại, liền nhẹ nhàng bơi ra ngoài, chuẩn bị đi săn.

Sau khi Đăng Hi bơi ra khỏi tổ, Tự Tịch Sinh đang nhắm mắt từ từ mở mắt, anh ngồi lặng lẽ trong tổ tối mờ một lúc, nghĩ đến những vết bầm tím khắp người Đăng Hi, trong lòng lóe lên một chút đấu tranh trong mắt anh..

Bên ngoài tổ, Đăng Hi tràn đầy sinh lực bơi về phía trước.

Mục tiêu hôm nay là hai con cá, bởi vì khẩu vị của nhóc câm có chút lớn.

Nhân ngư nhỏ chậm rãi không phát hiện ra phía sau có người đi theo, Tự Tịch Sinh nín thở, nếu không nhìn kỹ vào đôi tai và đôi má trắng bạc, sẽ không thể nhận ra chúng đang run rẩy. Cái đuôi bạc dài gần hai mét đang đung đưa, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, đi theo Đăng Hi đến nơi bọn họ đi câu cá ngày hôm qua.

Anh thấy Đăng Hi do dự cả nửa ngày vẫn không chọn được, tìm được một nơi mà bản thân thấy có nhiều cá bơi qua, giống như hôm qua mà trốn vào rặng san hô.

Một giờ, hai giờ...

Lại nhìn thấy Đăng Hi không nhịn được mà ngủ gà ngủ gật, lại cố phải mở mắt lắc lắc đầu, để loại bỏ cơn buồn ngủ, cậu sẽ thổi bong bóng chơi, lông mày công cong, bật từng ngón từng ngón tay một ra.

Việc săn bắn thật là mất tập trung.