Chương 28

Đôi mắt bạc của Tự Tịch Sinh hiện lên vẻ giễu cợt, anh gõ dòng chữ cuối cùng, “Trong ba ngày, tôi sẽ đưa ra một giải thích bằng âm thanh.”

Tuy văn tự bằng âm thanh có mức độ tin cậy thấp, nhưng video thanh minh thân phận giao nhân của anh không thể bại lộ.

Thông tin liên lạc bị cúp máy.

Trong giây phút ngắn ngủi này, biển rộng lại trở lại với sự yên tĩnh vốn có của nó.

Bầu trời đêm như một tấm màn đen u ám chìm xuống toàn bộ mặt biển, ánh sao thưa thớt đến đáng thương, vầng trăng duy nhất sắc bén đến mức có thể cắt đứt người, với ánh sáng ảm đạm mờ ảo.

Xung quanh Tự Tịch Sinh đều là bóng tối, anh đưa mắt nhìn về phía xa thì càng tối hơn, nhìn không rõ cái gì, anh từ từ nhắm mắt lại, gió biển mang theo mùi hương tanh mặn làm khô máu trên thân trên của anh, để lại vô số vết máu loang lổ trông bẩn khủng khϊếp..

Có vẻ như anh đã quên điều gì đó.

Tự Tịch Sinh bỗng nhiên nhớ ra mình quên mang cá mập đến cho Đăng Hi.

Tự Tịch Sinh nắm chặt quang não chìm xuống đáy biển, đáy biển có quá nhiều thi thể, tất cả chồng chất lên nhau, dù có tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy con cá mập trắng khổng lồ mà anh đã chọn ban đầu.

Anh phát hiện đã ra điều đó từ rất sớm, khi Đăng Hi băng qua dòng hải lưu, xuyên qua một đàn cá mập trắng lớn với cái miệng đầy máu và bơi đến trước mặt anh với khuôn mặt tái nhợt.

Tự Tịch Sinh phát hiện ra dường như giao nhân đuôi xanh này có vẻ rất rụt rè.

Rõ ràng sống một mình một giao nhân trên biển lâu như vậy nhưng lại không hiểu lẽ

thường là gì, sống một cuộc đời đáng thương, yếu đuối, sợ đau đớn và nhút nhát.

Tự Tịch Sinh đôi khi tự hỏi làm thế nào cậu ấy có thể sống sót cho đến bây giờ, quả thực đây chính là một kỳ tích.

Một chút đều không giống con cháu tộc giao nhân.

Điều đó hoàn toàn khác với một người như anh sống giữa con người.

Bọn họ đều là những điều kỳ diệu.

Tự Tịch Sinh cuối cùng cũng tìm được một xác cá mập không hề đáng sợ, vây đuôi của nó bị anh cắt đứt ở thắt lưng, đầu cá mập không biết chìm nơi nào, chỉ còn lại một nửa cơ thể cá.

Điều duy nhất hơi xấu xí chính là nội tạng của nó bị trào ra ngoài.

Tự Tịch Sinh rửa sạch sẽ và kéo nó trở lại rạn san hô đỏ trước hang, cho dù chỉ là một nửa cơ thể của con cá mập, nhưng lại vô cùng to lớn, dù có che giấu thế nào cũng cực kỳ dễ thấy.

Anh cũng không hể rối răm, tùy tiện tìm một chỗ để nửa con cá mập chìm xuống, tìm một ít rong biển vô dụng nhưng mang tính nghi lễ mà Đăng Hi thích, quấn quanh nó.

Tự Tịch Sinh sau khi hết thảy đều xử lý tốt, dựa người vào san hô đỏ, không biết nên làm gì, lẳng lặng nhìn bóng tối hồi lâu, rồi lại cúi đầu nhìn vào quang não trong tay.

Thuần thục mở ra, lướt qua các trang, bấm vào thông tin, vuốt vuốt màn hình một cách vô nghĩa, tầm mắt lướt qua những cái tên đã quen trước đây càng vuốt xuống càng trở nên xa lạ.

Đây là danh sách tên những binh lính đã tham gia vào cuộc chiến tranh, trong số bọn họ chủ yếu đã chết, là một nguyên soái, kỳ thật rất khó đem mấy vạn người thậm chí mười mấy vạn người tên họ đều nhớ rõ rành mạch.

Nhưng Tự Tịch Sinh đối với mỗi cái tên đều cảm thấy vô cùng quen thuộc bởi vì anh đã từng phát âm từng cái tên trước đó.

Anh đọc rất chậm, bởi vì là một người câm, nên Tự Tịch Sinh phải tốn rất nhiều công sức mới có thể phát âm từng từ một, cho dù đó chỉ là vài từ mà không ai có thể hiểu được.

Tự Tịch Sinh một mình tập luyện cho tới khi đáy biển hơi sáng lên, mặt trời xuyên qua biển và chiếu xuống, bóng tối dưới đáy biển tuy vẫn tồn tại, nhưng nó không còn tối như trước nữa.