Chương 15

"Thầy Lý, người đó là bạn của anh à?" Nữ đồng nghiệp Omega đi ra cùng cậu hỏi.

"Hả?" Sắc mặt của Lý Thành Thư thoáng lộ ra sự xấu hổ, nhìn thoáng qua Uông Lỗi, gật đầu: "Phải, là bạn tôi."

Nữ đồng nghiệp kia kích động nói: "Oa, quỷ thần thiên địa ơi, đẹp trai quá."

Sau khi Lý Thành Thư lễ phép nói lời tạm biệt với đồng nghiệp bèn kéo vali hành lí đi đến trước mặt Uông Lỗi.

Uông Lỗi nhận lấy vali hành lí của cậu, mở cửa xe giúp cậu, thậm chí còn cẩn thận đưa tay chắn trên khung cửa xe, tránh để đầu cậu đυ.ng trúng vào.

Trên đường đi, bên trong xe im lặng khác thường, Uông Lỗi nhìn Lý Thành Thư ở bên cạnh, muốn tìm đề tài nói chuyện nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, xoắn xuýt một lát thì quyết định từ bỏ. Anh ta đưa tay mở nhạc trong xe lên, âm thanh không lớn, vừa khéo có thể làm dịu bầu không khí trong xe đi một chút.

Lý Thành Thư đột nhiên mở miệng nói: "Sau này trợ lí Uông không cần tới đón tôi đâu, tôi có thể tự mình lái xe về được." Cậu nghĩ rằng hằng ngày Uông Lỗi cũng phải làm việc rất vất vả, bận bịu rất nhiều việc.

Sắc mặt Uông Lỗi cứng đờ, khó xử nói: "Là giám đốc Ôn bảo tôi..."

"Tôi biết rồi, tôi sẽ nói lại với Ôn Như Cố."

"... Được."

Giọng điệu của Lý Thành Thư rất dịu dàng, nhưng khí thế toát ra trên người cậu lần nào cũng có thể khiến cho trong lòng Uông Lỗi có cảm giác áp bức đè nén, anh ta thấy rất khó hiểu, rõ ràng là một Omega rất dịu dàng mà.

Xe đến biệt thự phía sau núi, sau khi Uông Lỗi đưa hành lí đến phòng dành khách giúp Lý Thành Thư thì lại đưa một bộ chìa khóa và thẻ cửa của biệt thự cho Lý Thành Thư.

Lúc này, Lý Thành Thư nghe thấy phòng bếp có tiếng động, cậu nghi hoặc liếc mắt nhìn Uông Lỗi một cái.

Uông Lỗi lập tức giải thích, nói rằng đó là bảo mẫu mà Ôn Như Cố vừa mới mời tới hôm nay, bởi vì cậu chuyển đến đây.

Người trong phòng bếp nghe được ngoài phòng khách có người nói chuyện thì đi ra, chỉ là lúc nhìn thấy cậu, rõ ràng vẻ mặt của bà ấy hơi sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn Lý Thành Thư vài giây, sau đó, ánh mắt của bà ấy dừng lại trên chiếc vali hành lí của cậu.

"Đúng rồi... Phu nhân à, ông chủ đã bảo tôi dọn dẹp sửa chữa lại phòng của cậu rồi, ở trên tầng hai, để tôi dẫn cậu đi lên đó."

Người nói chuyện chính là dì bảo mẫu Beta trung niên, dáng người nhỏ nhắn, mặt mũi hiền lành.

Chỉ là Lý Thành Thư nghe thấy hai chữ “phu nhân” này có hơi là lạ, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ điềm đạm mỉm cười nói một tiếng cảm ơn với dì bảo mẫu.

Dì bảo mẫu kia lập tức đỏ mặt nói không cần khách sáo, cũng đưa tay xách theo vali hành lí của cậu đi về phía tầng hai. Bà ấy không ngờ được rằng vợ của ông chủ lại đẹp trai như vậy, chẳng những đẹp trai mà còn dịu dàng nữa.

Lý Thành Thư hơi gật đầu một chút với Uông Lỗi rồi theo dì bảo mẫu cùng đi lên tầng.

Cửa phòng mở ra, Lý Thành Thư lập tức nhìn thấy một chiếc cửa sổ sát đất siêu lớn, phong cảnh bên ngoài chính là đình nghỉ mát của sân sau biệt thự, sau đó, thứ lọt vào trong tầm mắt cậu chính là một cái giường lớn, một bên tường là tủ âm tường, bên cạnh là toilet và phòng tắm, phong cách của căn phòng chủ yếu là gam màu ấm, cậu cực kì hài lòng với căn phòng này.

Dì bảo mẫu đặt hành lí xuống sàn, vừa mở ra vừa cười nói: "Ông chủ nói quê quán của cậu là ở Thục Châu, vừa khéo tôi cũng là người Thục Châu đây, ha ha, quả thực là có duyên phận, sau này, cậu muốn ăn món gì của quê nhà thì cứ nói với tôi trước, tôi sẽ đi chợ mua đồ ăn, đương nhiên cậu cũng có thể gọi điện thoại nói lại với tôi ngay ngày hôm đó."