Chương 11

Lý Nhị: "Không."

Bùi Chước thở dài, cậu sắp không nhịn rang lạc được rồi.

Sau khi ăn ngon, ngủ ngon, vẻ xanh xao dưới mắt Bùi Chước biến mất, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, môi đỏ răng trắng.

Lý Nhị kinh ngạc, một loại gạo nuôi trăm loại người, Thái tử điện hạ không nói phục vụ như nào, bọn họ liền chuẩn bị đồ theo khẩu phần ăn của thị vệ, ăn nhiều sẽ no, rõ ràng ăn cùng một món, anh em của hắn ta đều cổ thô, giọng lớn, nhưng Bùi Chước càng ngày càng đẹp, thậm chí còn chói mắt hơn châu báu trong kho riêng của Thái Tử.

Cậu luôn trông như vừa mới ngủ dậy, tóc rối bù, lông mi khép hờ, hỏi một câu nửa tỉnh, hỏi một câu nữa ngủ ngay lập tức.

Ngày hôm sau, Lý Nhị giao bữa sáng nhưng Bùi Chước không còn hoạt bát như lúc ăn tối nữa, Lý Nhị lo cậu chạy trốn nên bay lên mái nhà nhấc một mảnh ngói lên, chỉ thấy Bùi Chước đang ngủ nửa người ngoài giường.

Có vẻ không cần ăn sáng.

Điện hạ sao có thể nhịn không đến thăm lâu như vậy, đại mỹ nhân chán đến mức ngày nào cũng ngủ!

Đến chiều, Bùi Chước thử nấu nước tắm, trước tiên cậu lấy nước ở giếng rửa sạch nồi, sau đó đổ nước vào, đốt củi rồi ngồi bên bếp nhóm lửa.

Căn phòng này không có nhiều đồ đạc, nhưng cái nồi trong bếp thì rất to, dễ đun nước, lại có bồn tắm đủ rộng cho hai người.

Bùi Chước nhanh chóng tắm xong, bắt đầu giặt quần áo.

Bùi Chước rất yêu thích bộ đồ ngủ với đồ lót mang theo khi xuyên qua, cậu giặt với lực rất nhẹ, cố gắng tăng thời gian sử dụng.

Sau khi mặc quần áo của người cổ đại, Bùi Chước phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng - sau khi giặt đồ lót, cậu không có đồ lót để mặc.

A, lạnh quá, không quen.

Bùi Chước vắt chiếc qυầи ɭóŧ của mình, nhân lúc còn chút ánh hoàng hôn cố phơi khô.

Qυầи ɭóŧ hơn mười nhân dân tệ một cặp, thậm chí không phải cotton nguyên chất mà có chứa 95% spandex, lúc này xuyên qua cổ đại có sờn rách cũng không muốn bỏ.

Tin vui là chiếc qυầи ɭóŧ này cậu mới mua, vẫn co giãn rất tốt.

Quần áo cổ đại không co giãn như hiện đại, Bùi Chước nghĩ đến dệt may, y tế, nông nghiệp…một mình cậu phải làm đến năm nào, vẫn phải đào tạo một nhóm người, tốt nhất cậu nên lấy công nghệ từ hệ thống, trực tiếp đưa cho người khác nghiên cứu.

Bùi Chước vô thức giật giật qυầи ɭóŧ ra, kéo dài đến mức một người béo nặng một trăm cân cũng có thể mặc được, vừa buông tay ra, chiếc qυầи ɭóŧ lại trở về hình dáng ban đầu.

“Haiz, bao giờ ngành dệt may mới tốt như hiện đại đây.” Bùi Chước thở dài.

Lý Nhị trợn tròn mắt, tấm vải này quá tuyệt vời!

Chưa bao giờ nhìn thấy nó!

Trước khi hắn ta đến đây giám sát, lão đại đã nhắc qua, Bùi Chước có rất nhiều điểm đáng nghi, nhất là quần áo, Thái tử nói nó không có ở bất cứ nơi nào trong Đại Tuyên, nói chung trường hợp này bình thường sẽ nghi ngờ là gián điệp ngoại lai.

Thái tử đang chờ Bùi Chước chủ động lộ sơ hở của mình.

Mảnh vải này có thể là manh mối mới.

Lý Nhị không thấy được manh mối nào khác ngoài việc thấy nó hơi kỳ lạ, nhưng Thái tử thì khác, Thái tử có kiến thức rộng rãi, nhìn từ xa đã biết Bùi Chước có thân phận khác thường, nếu nhìn kỹ thì..hắn ta phải tìm cách nói với Thái Tử.

Bùi Chước trước khi đi ngủ cảm thấy mình đã quên cái gì đó, ngủ mơ hồ mới nhớ ra mình quên cất quần áo.

Cậu quấn lấy chăn lên người, do dự một lúc, vẫn không muốn ra ngoài, trời quá lạnh quá tối, nếu ngã xuống thì hậu quả sẽ rất thảm khốc.

Cậu ở đây hai ngày rồi, tin tưởng an ninh ở đây.

Không có khả năng có người trộm quần áo, trộm người còn được.

...

Giờ Mão, sắc trời mờ mờ, hàng trăm quan viên lần lượt vào cung từ cổng chính, lưng Thái phó thẳng tắp, ông đã đi đầu suốt mười tám năm, tất cả quan văn quan võ đều có thể nghỉ phép nếu cảm thấy không khỏe, nhưng Thái phó đại nhân hầu như không bao giờ vắng mặt.