Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Phá Sản Tôi Cùng Ông Chủ Yêu Đương Qua Mạng

CHương 4:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ra khỏi nhà hàng, Bùi Túc ra tay hung ác, vào một siêu thị mini, mua hết 5 đồng cải bẹ xanh đang tăng giá. Tay cậu cầm bọc cải bẹ, ngón tay móc lấy màn thầu cùng hai cái sủi cảo trong bọc nilong, trên đường vừa ăn vừa về nhà.

Trên đường đi, ngay khi cậu định quẹo vào ngõ, Bùi Túc trông thấy một đám người đang tụ tập ầm ĩ chung một chỗ, cậu chớp mắt, cũng theo họ tham gia. Bùi Túc rất thích nơi náo nhiệt, ỷ mình chân cao, hóng hớt không bỏ xót cái gì.

Nhiều người đàn ông thân mặc âu phục đi theo sau một ông cụ 60 tuổi ăn mặc giản dị, bên tai là tiếng đám đông hóng hớt nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

"Hình như là công ty bất động sản nhà người ta, họ nói đến đây nhìn xem sao. Sau này chúng ta sẽ có biệt thự nghỉ dưỡng đó."

"Vừa rồi có một anh cực kỳ cực kỳ đẹp trai luôn, tiếc là ảnh đi rồi."

Bùi Túc nghe thấy, nhìn qua, đúng là một cô gái hai mươi mấy tuổi đang lôi kéo bạn mình nói chuyện phấn khích đến khoa tay múa chân. Cậu cười, chuẩn bị rời đi thì lại nghe được ----

"Công ty bất động sản này là Trường Trạch phải không? Hình như là công ty con của tập đoàn Tống thị, nghe nói sếp của họ là Tống Đình Nghiên, siêu đẹp trai."

"Mà này, người vừa nãy không phải anh ta sao? Người thật so với tạp chí đều đẹp như nhau!"

Tống Đình Nghiên ——

Vai chính công trong [36 Kế Yêu Đương Của Ảnh Đế], cũng chính là người kêu đàn em đánh gãy hai chân Bùi Túc, ném người ra ngoài trời tuyết dẫn tới Bùi Túc chết tại chỗ.

Bùi Túc cảm thấy màn thầu trong miệng không có chút mùi vị gì, thậm chí bị nghẹn muốn trợn mắt. Cậu rũ mắt, không dám ở lại nữa, xoay người chạy đi. Bóng lưng thanh niên gầy gò rất nhanh rời khỏi đám đông, dưới ánh hoàng hôn mặt trời đã lặn, cùng biến mất tại một góc phố dài.

Gần 5 phút sau, Bùi Túc hoãn bước chân đi chậm lại, hơi cau mày nhìn về phía sau.

Một đám người chen chút đã không thể thấy rõ, nhưng mà ba chữ "Tống Đình Nghiên" ảnh hưởng rất lớn với Bùi Túc, mặc dù chưa thấy được người, nhưng chỉ cần mới nghe tên thôi đã như chú sóc con bị kinh sợ rồi, lông trên đuôi hoàn toàn xù lên, chỉ muốn chui vào hang nhỏ của mình ngay lập tức.

Bùi Túc thở dài một hơi, cầm cơm tối tiếp tục đi về trước.

Oạch----

Bùi Túc che trán, hoảng hốt ngẩng đầu: "Xin lỗi đυ.ng trúng anh......"

Chưa kịp nói xong, nhất thời trong mắt Bùi Túc đều là sự kinh hoảng bủa vây.

Người đàn ông bị cậu đυ.ng trúng, trên người mặc sơ mi trắng được cắt may tỉ mỉ, một tay giữ bả vai Bùi Túc, áo sơ mi bị kéo lên làm cho bộ quần áo có chút xộc xệch. Lòng bàn tay ấm áp xuyên qua lớp vải mỏng trên người Bùi Túc chạm đến da thịt, làm cậu không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lại.

Người đàn ông sinh ra có khuôn mặt khiến người khác nhìn qua một lần không thể nào quên được, anh thu lại ánh mắt, giấu tất cả cảm xúc sâu trong mắt, trên người mang theo khí tức vừa trầm ổn vừa lãnh đạm.

Lông tơ trên cánh tay Bùi Túc đều dựng lên hết.

Đột nhiên cậu lui về sau một bước, hít một hơi, chạy!

Đệt đệt đệt.

Đệt mợ, là vị tổ tông Tống Đình Nghiên đây mà!

Bùi Túc chạy như điên, thậm chí ở ngoài tiểu khu phải chạy hai vòng, trong lòng nơm nớp lo sợ giống một tên trộm chậm rãi bò về nhà trọ. Ngay khi vừa đóng cửa, cả người như không còn sức lực, cậu tựa lưng trên cánh cửa chậm rãi trượt xuống. Bùi Túc ngồi như vậy trong năm phút, từ từ hồi phục tinh thần xong mới nhẹ nhàng thở ra.

Có quỷ mới biết khi cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt Tống Đình Nghiên, ngay tức khắc đã hít thở không thông. May là trước đó cậu lên mạng tìm được ảnh của Tống Đình Nghiên nghía chúng chừng hai tiếng đồng hồ, cậu nửa ngồi nửa đứng dựa vào cửa không dám ngồi bệt xuống, chỉ sợ gặp được người lạ nào đó rồi bị Tống Đình Nghiên xách đi đánh gãy chân.

Không biết là Tống Đình Nghiên có nhận ra mình không nữa.

Cậu mím môi, tim điên cuồng đập loạn xạ, chỗ trên vai bị Tống Đình Nghiên chạm vào, cậu cảm thấy khắp người đều lạnh lẽo. Bùi Túc xoa bả vai, ngồi xổm ở ban công nhỏ lén lút nhìn về phía xa.

Thật ra cái gì cũng không nhìn thấy hết.

Nhưng như vậy mới an tâm được chút.

...

Tống Đình Nghiên quay đầu nhìn về hướng thanh niên vừa chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, trong lúc vội vàng chỉ để lại một bóng lưng. Lại nhớ thanh niên kia nói câu "xin lỗi đυ.ng trúng anh", giữa mày anh hơi khẽ động.

Nghe có hơi quen quen.

Khi trợ lý tìm tới, Tống Đình Nghiên đang đứng một mình ở đầu phố, trợ lý trẻ nhất thời nhẹ nhõm, vội vàng đi đến: "Tiên sinh, ngài.... Không có việc gì chứ?"

Tống Đình Nghiên nghiêng đầu, lộ ra ngũ quan* xuất sắc cùng đôi mắt phượng lạnh nhạt: "Không có việc gì."

*Ngũ quan: Năm bộ phận của thân thể con người, gồm tai, mắt, mũi, lưỡi và da.

Trợ lý khô khốc đáp một tiếng, không nói gì thêm.

Vừa rồi Tống Đình Nghiên nói trong người không thoải mái nên sau đó tách ra khỏi đội ngũ, chỉ trông chớp mắt đã không tìm thấy bóng người đâu. Nhưng trước khi đi Tống Đình Nghiên nói chỉ để anh một mình nghỉ ngơi, trợ lý cũng không thể làm như không nghe thấy. Tuy rằng lo lắng cho thân thể Tống Đình Nghiên, nhưng anh ta rốt cuộc vẫn đứng tại chỗ.

Bây giờ nhìn đến Tống Đình Nghiên, trợ lý thử hỏi: "Ngài có muốn về nghỉ trước không? Thật ra bên này không cần ngài tới đây, công ty sẽ cử người đến xử lý tốt."

Tống Đình Nghiên không nói gì, anh cất bước hướng vào xe, lên xe rồi rời đi.

Ở ghế sau, người đàn ông hơi chau mày, khớp xương ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve di động, thu lại trong mắt một tia nghi hoặc.

---------------------
« Chương TrướcChương Tiếp »