Chương 7

Đêm đen như mực, ánh trăng mông lung xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào bên trong nhà.

Tạ Trường Vũ đang ngồi ở thư phòng, trong tay cầm một quyển sách tương quan tài chính. Lúc này có một người đi từ ngoài vào, dáng người cậu ta cao gầy, da mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Anh, em có thể vào không " Một giọng nói trong trẻo bỗng nhiên vang lên.

Người nói chuyện là em trai Tạ Trường Vũ, Tạ Thần Ý.

Tạ Thần Ý không phải em trai ruột Tạ Trường Vũ.

Sau khi mẹ Tạ Trường Vũ chết, mẹ kế Khương Lụy Lan tái giá đưa con trai bà ta vào nhà

"Thần Ý, sao em còn chưa ngủ? " Tạ Trường Vũ kinh ngạc nhìn Tạ Thần Ý, đơn giản lúc trước Tạ Thần Ý có chứng ám ảnh, hình thành thói quen sợ tối.

Chỉ cần trời tối cậu ta sẽ giống như chim tước, trốn bên trong tổ chim của mình.

"Dạ, em nhìn thấy thư phòng còn sáng đèn nên đến xem thử....."

Tạ Thần Ý mỉm cười, cậu ta đi chậm rãi tới bên cạnh Tạ Trường Vũ, lấy một cây kẹo mυ"ŧ vị dâu từ trong túi tiền ra, đặt lên bàn Tạ Trường Vũ.

Giấy đóng gói xinh đẹp, bọc lấy viên kẹo trái cây hình tròn, cắm trong một chiếc que màu trắng......

"Anh, cây kẹo que này cho anh! " Tạ Thần Ý vẫn bảo trì vui vẻ, hai mắt híp lại như trăng lưỡi liềm.

"Ừ, anh không thường ăn kẹo que, em lấy đi......" Môi mỏng Tạ Trường Vũ khẽ mím, chẳng qua là thuận miệng từ chối ý tốt của cậu ta.

Nào biết khóe mắt Tạ Thần Ý lại ngấn nước, mũi đau xót, hỏi: "Anh, có phải anh ghét đồ em đưa hay không? Anh không thích thứ này, hay là không thích người đưa thứ này cho anh? "

Tộc sói trắng rất bưu hãn, tố chất tâm lý mạnh mẽ. Đáng tiếc Tạ Thần Ý không phải sói trắng, cậu ta là omega cáo lông đỏ, trừng phạt không được, chửi không được, đυ.ng cũng không được.

Chỉ cần nói một ít lời nói không phù hợp sẽ dẫn đến tâm tình của cậu ta không khống chế được.

"Ai, em đừng buồn, anh ăn, anh ăn là được! " Tạ Trường Vũ không phải Alpha thích nhân nhượng người khác, có thể ở trước mặt Tạ Thần Ý anh cũng chỉ biết bất lực.

Tạ Thần Ý nôn nao, bên trên lông mi còn dính nước mắt, chỉ muốn nhìn anh trai ăn kẹo sẽ có hình dáng như thế nào......

Tạ Trường Vũ xé mở gói giấy, lấy cây kẹo que ngậm vào trong miệng.

Vị dâu ngọt ngào trong veo tràn vào trong miệng.

Tuy Tạ Trường Vũ cũng không ghét ăn kẹo, nhưng anh là động vật ăn thịt, tình nguyện ăn cánh gà chiên, chân gà, cổ vịt cái, ức gà.....

Chỉ có lúc ăn những....loại thực phẩm kia, Tạ Trường Vũ mới có thể cảm giác được kɧoáı ©ảʍ.

"Anh, ngày mai em có thể đến công ty với anh được không? Em muốn nhìn xem công ty......" Tạ Thần Ý kéo góc áo Tạ Trường Vũ, hỏi.

"Ngày mai? Ngày mai không được, mai anh đi công tác. " Tạ Trường Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.

Anh vốn quyết định ngày mai sẽ phải đi xa nhà, vé máy bay cũng đã đặt xong.

"A, anh, có phải bởi vì em muốn đi, anh không muốn em đến công ty mới cố ý lấy cớ không? Anh vẫn chán ghét em đúng không? " Viền mắt Tạ Thần Ý lại đỏ hồng lên, đáy lòng ủy khuất.

Gặp phải một em trai như vậy làm Tạ Trường Vũ cảm thấy rất nhức đầu.

"Không có, em trai tốt của anh......" Tạ Trường Vũ giơ tay lên, nghiêm túc nói sự thật: "Anh cam đoan với em, lần này anh thật sự có chuyện phải làm, phải gặp một khách hàng! "

Nghe được câu này lông mày Tạ Thần Ý mới giãn ra, cậu ta cười lộ má lúm đồng tiền: "Vậy thì anh phải nhớ mang đặc sản ở đó về cho em! Nếu anh không đem về em sẽ không bỏ qua cho anh......"