Chương 7

Ngồi vào chỗ của mình, Nhạc Thê mở sách ra nhưng lại bắt đầu mơ màng. Dị ứng tia cực tím ư? Trước đây cô chưa từng bị bệnh này, tại sao lại đột nhiên phát bệnh?

Mãi đến khi tan học chiều hôm đó, Nhạc Thê mới lờ mờ nhận ra điều gì đó. Phải chăng vì thế giới này biết cô khó hoàn thành nhiệm vụ, nên đang âm thầm giúp đỡ cô? Tuy rằng sự giúp đỡ này chẳng đáng kể gì, nhưng ít ra cô đã ngăn cản được nhân vật chính gặp nhau.

Nếu đúng là như vậy, có lẽ cô có chút hy vọng. Cô cần suy nghĩ kỹ hơn về bước tiếp theo phải làm gì.

Nhạc Thê vô thức gõ ngón tay lên mặt bàn. Các bạn học khác đều đi ăn trưa, trong lớp chỉ còn lác đác vài học sinh. Không biết làm gì, cô lấy một quyển sách phụ đạo ra đọc. Từ nhỏ, Nhạc Thê đã rất chậm chạp trong mọi việc, kể cả suy nghĩ. Vì vậy, cô phải bỏ ra nhiều thời gian hơn mới có thể duy trì thành tích trung bình.

Tuy nhiên, sau khi mở sách, cô lại không có tâm trí để học. Cô có việc quan trọng hơn phải làm, đó là sống sót. Cách duy nhất để tồn tại là phá hoại mối quan hệ của nam nữ chính. Trong câu chuyện này, nam chính có bốn người, tất cả đều là những kẻ điên. Vì vậy, cô chỉ có thể bắt đầu từ chị mình, Lâm Mộ.

Nhưng chị cô rất thông minh, thông minh hơn cô nhiều. Liệu cô có thể lừa gạt được chị mình không? Nhạc Thê cảm thấy khả năng thành công rất thấp, nhưng để sống sót, cô phải thử.

Nếu không dám thử, cô chỉ có thể biến mất khỏi thế giới này. Dù cô là một người nói lắp chẳng ra gì, nhưng cô cũng muốn sống.

Những suy nghĩ miên man khiến Nhạc Thê không tập trung được. Cô nhìn chằm chằm vào những chữ trên trang sách, tất cả như biến thành bóng tối vô tận trong giấc mơ.

“Bang!” Cô đập mạnh tay xuống, ném quyển sách xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ.

Các bạn học xung quanh quay lại nhìn cô, miệng lẩm bẩm, “Phiền chết đi được, lại làm trò gì nữa vậy? Không muốn học thì đi ra ngoài!”

Đấy, mọi người đều không thích một kẻ nói lắp như cô.

Nhạc Thê không muốn tiếp tục ở lại trong lớp, nhưng sau khi ra ngoài, cô bắt đầu hối hận. Cô không biết mình nên đi đâu. Ở trường, cô hầu như không có bạn, nên nhớ lại lời của Lâm Mộ buổi sáng, quyết định để ba ba đưa mình đi bệnh viện kiểm tra.

Gần đây, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, chỉ muốn ở bên những người thân yêu để cảm thấy an ủi và được tiếp thêm sức mạnh. Cô gọi điện cho ba ba, nhưng điện thoại đổ chuông mãi không ai nghe.

“Đô đô đô —— đô đô đô ——”

Mãi cho đến khi điện thoại tự động cắt đứt, Nhạc Thê mới hiểu chuyện mà dừng lại, không gọi tiếp nữa. Ba ba rất bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian chú ý đến cô, một đứa con nhạy cảm và yếu đuối. Cô cũng phải hiểu và không quấy rầy ông.

Đợi khi ba ba rảnh, ông sẽ tự tìm cô.

Nhạc Thê tạm gác chuyện này qua một bên, nghĩ đến việc khác. Cô đã ngăn cản được cuộc gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chính như trong sách ghi lại, nhưng liệu họ có gặp nhau ở nơi khác mà cô không biết không?

Nếu thật sự như vậy, cô phải làm sao?

Trong lòng Nhạc Thê rối bời, cô nhìn rừng cây nhỏ ở phía xa với cảm giác phiền muộn và nghẹn ngào. Điều làm cô tuyệt vọng ngay lập tức là khi thấy hai người bước ra từ rừng cây nhỏ: một là Lâm Mộ, người cô quen thuộc, và người kia là Hứa Xán Tinh, người cô không quen nhưng biết đến.

Cô đã biết, họ vẫn sẽ gặp nhau. Nhạc Thê không suy nghĩ nhiều, cứ thế lao lên.

Khi cô giận dữ bước đến trước mặt hai người, ánh mắt của Lâm Mộ cũng có khoảnh khắc không thể giữ bình tĩnh.

Nhạc Thê theo bản năng đứng chắn trước mặt Hứa Xán Tinh, "Sao anh lại ở đây?" Cô nhìn chằm chằm vào Hứa Xán Tinh, rồi lại quay sang nhìn Lâm Mộ, miệng bắt đầu run rẩy, "Chị, em... em khó chịu."

Biểu cảm của Lâm Mộ thay đổi trong tích tắc, cô cau mày và bước lên kéo tay Nhạc Thê, hai người nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

Hứa Xán Tinh vẫn đứng tại chỗ, Nhạc Thê khẽ liếc mắt nhìn anh ta, chỉ thấy anh đứng im nhìn theo bóng dáng hai người. Anh ta bắt gặp ánh mắt của Nhạc Thê, nhướng mày làm cô vội vã thu lại ánh nhìn.

Lâm Mộ dẫn Nhạc Thê về hướng phòng y tế, mặt biểu lộ sự căng thẳng. Nhạc Thê nhận ra mình vừa nói dối, và không biết phải làm gì tiếp theo. Chẳng lẽ phải vào phòng y tế truyền nước sao? Vì thế, cô dừng lại.

Lâm Mộ kéo tay Nhạc Thê, nhưng cô lại đứng im, không chịu đi tiếp. Lâm Mộ ngay lập tức nhận ra điều gì đó, đâu lưỡi đẩy nhẹ vào quai hàm, cô gần như muốn cười lớn vì sự lố bịch của tình huống này. Lâm Mộ, người ghét phiền phức, giờ đây lại bị một đứa trẻ nói lắp đùa cợt.

Cô buông tay Nhạc Thê ra, gần như là ném đi, "Em thấy đùa chị vui lắm à?" Lâm Mộ cau mày.

Nhạc Thê biết mình đã sai, cô tiến lên định nắm lấy tay Lâm Mộ để giải thích. Nhưng Lâm Mộ không cho cô cơ hội đó, cô rút tay lại, không nói thêm gì, chỉ nhìn Nhạc Thê thật sâu rồi quay đi.

Nhạc Thê cảm thấy tim mình như bị bóp chặt. Cô không ngờ Lâm Mộ lại giận đến vậy. Nhưng nghĩ lại, nếu Lâm Mộ đùa cô như vậy, chắc cô cũng sẽ giận.

Nhạc Thê thực sự hoảng loạn, không biết làm sao để làm lành.

Quan trọng nhất là, nếu muốn giải thích, cô phải nói thế nào? Chẳng lẽ phải thừa nhận rằng cô nghĩ Hứa Xán Tinh sẽ làm hại Lâm Mộ nên mới nói dối để ngăn cản? Điều này càng vô nghĩa hơn.

Cô biết nếu Lâm Mộ nghe được điều đó, sẽ nghĩ cô bị điên. Không có cách nào để giải thích mà không bị cho là hoang tưởng.

Nhạc Thê ôm đầu, nhụt chí nghĩ rằng mình còn tệ hơn cả người mắc bệnh tâm thần. Không biết đã ngồi xổm bao lâu, cho đến khi chuông báo hiệu chuẩn bị vào học vang lên, cô mới nhận ra mình phải quay lại lớp.

Cô ngẩng đầu lên, muốn đứng dậy nhưng phát hiện đôi chân đã tê rần. Thật là họa vô đơn chí, Nhạc Thê thở dài, cảm thấy rất ủy khuất.

Đột nhiên có tiếng nói bên cạnh, “Cần tôi đỡ không?”

Ai vậy? Nhạc Thê ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Xán Tinh.

“Không, không cần, không cần,” cô hoảng hốt đứng dậy, nhưng đôi chân không chịu nghe lời, khiến cô suýt ngã. May mà Hứa Xán Tinh kịp thời đỡ lấy cô, chỉ nắm nhẹ cổ tay, chờ cô đứng vững rồi buông ra.

Nhạc Thê che trái tim đang đập loạn xạ, cúi đầu nhìn mũi chân mình, “Cảm, cảm ơn học trưởng.”

Hứa Xán Tinh cười dưới ánh hoàng hôn, mặt mày nhỏ dài, nụ cười có chút tà khí, “Em tên là gì?”

Nhạc Thê lắc đầu, “Em phải, phải về lớp, vào học.”

Hứa Xán Tinh không cản cô, “Được, em đi chậm thôi.”

Nhạc Thê gần như chạy trốn khỏi nơi đó, dù đã đi rất xa nhưng tim cô vẫn chưa ổn định lại. Cảm giác Hứa Xán Tinh mang lại thật quá đáng sợ, giống hệt như nỗi sợ trong đêm mưa đó.

Đúng là kẻ điên, Nhạc Thê nghĩ thầm, quyết tâm không bao giờ tiếp xúc với người này nữa.