Chương 6

Chờ sau khi mấy kẻ chửi bới lúc nãy nhận tiền xong, người phụ nữ liền đi về phía người.

Thấy hai người tuy ngồi dậy nhưng ngoài chiếc túi căng phồng trên tay, hai tỷ đệ còn đang bảo vệ mấy cái bánh bao bị đè bẹp trên mặt đất, tay như đang ôm một báu vật quý hiếm nào đó, thỉnh thoảng còn cười khúc khích.

Người phụ nữ không khỏi bật cười: "Hai em làm tốt lắm. Đạo diễn nói sẽ cho mỗi người các em năm mươi tệ. Hai đứa lấy di động ra để chị chuyển tiền cho."

“Di động?” Đây là lần đầu tiên tỷ đệ bọn họ nghe được từ này, trên mặt hai người càng thêm vẻ bối rối.

Người phụ nữ đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Tiểu Mãn lấy điện thoại ra, sau đó nhìn tuổi của hai người, một người trông như 13, 14 tuổi, người còn lại trông như 8, 9 tuổi, cô ấy đột nhiên nói: "Em không có điện thoại di động phải không? Nếu sau này em vẫn muốn làm diễn viên quần chúng thì tốt nhất nên để kêu bố mẹ mua cho em một chiếc điện thoại di động để em có thể dễ dàng liên lạc."

Nói xong, cô ấy từ trong túi áo móc ra một xấp tiền, lấy hai tờ màu đỏ đưa cho tỷ đệ Lâm Tiểu Mãn: “Cầm lấy, may mà hôm nay chị còn có đem theo tiền, nếu không thì không biết trả tiền công cho hai em như nào. Được rồi, có duyên gặp lại, nếu có công việc thích hợp gì chị sẽ gọi hai đứa." Nói xong, người phụ nữ vỗ vai bọn họ rồi quay người rời đi.

Người tổ đạo cụ cầm một cái túi lớn đi tới, mở ra trước mặt hai anh em: “Cho hết vào đi.”

“Cái gì?” Không phải nạn nhân đoạt bằng khả năng của mình sao? Tại sao còn phải trả lại chứ?

Hai người ôm chặt đống bánh, nhìn nhân viên như đang nhìn kẻ xấu, người nhân viên cũng cạn lời nói: "Hai người không muốn phải không? Thôi, bỏ vào túi cho dễ mang đi."

Đặt mấy cái túi xuống đất. "Đem bánh bao trên đất dọn sạch nếu không sau này đừng hòng tôi đưa cho hai người nữa."

Nói xong, anh ta vui vẻ đặt túi xuống rồi bỏ chạy. Hiếm có hai đứa trẻ làm việc không công, nếu chờ chúng phản ứng lại không làm nữa thì sao?

Lâm Tiểu Mãn vẫn có thể nghe thấy anh ta lẩm bẩm khi anh ta chạy xa: "Hiện tại còn có đứa trẻ trân trọng đồ ăn như vậy, rốt cuộc gia đình phải nghèo đến mức nào?"

Lâm Tiểu Mãn không nghĩ nghèo là đáng xấu hổ, không đủ ăn mới đáng xấu hổ!

Túi nhựa trong suốt, mềm, nhẹ, đồng thời có tay cầm tạo ra âm thanh xột xoạt khi cầm nó trên tay.

Mặc dù Lâm Tiểu Mãn không biết nó được làm từ chất liệu gì, nhưng nó thực sự rất tiện khi đựng bánh bao, nhưng trông nó có vẻ không chắc chắn bằng túi vải.

Lâm Tiểu Mạn đem bánh bao trong tay nhét vào trong túi, "Nhị Hổ, chúng ta cho hết bánh bao vào đi."

Sau khi Lâm Nhị Hổ chất bánh bao trong ngực vào túi, hai người nhặt những chiếc bánh bao bị dập nát trên mặt đất lên, tuy có dính chút bùn nhưng chỉ cần gỡ bỏ chỗ có bùn liền có thể ăn được.

Bánh bao làm từ bột mì trắng này thơm và ngọt hơn bất cứ thứ gì họ từng ăn trước đây, tại sao người nơi này lại vứt chúng đi?

Tổng cộng có ba trăm chiếc bánh bao lớn, thậm chí những mảnh bánh bao vụn trên mặt đất cũng được nhặt sạch sẽ, sau đó hai chị em xách theo hai túi lớn đựng đầy bánh bao đi về. "Tỷ, tỷ nhìn những chiếc bánh bao này ngon thật đấy, về đến nhà nếu ăn không hết thì đem phơi nắng cho khô. Bánh bao khô ăn cũng ngon lắm."

"Được, nếu hầm thêm một ít rau rừng thì đủ ăn trong một tháng.” Lâm Hiểu Mạn xách hai túi bánh bao lớn ung dung bước đi, còn không quên dặn em trai: “Nhị Hổ, nắm chặt tay áo tỷ tỷ, đừng để lạc đường.”

"Đệ đang nắm đây tỷ."

Lúc đi ngang qua một nơi bán xúc xích nướng, Lâm Nhị Hổ không khỏi nuốt nước miếng, buổi trưa uống một bát cháo, còn không nào no bụng.

Lâm Tiểu Mạn do dự một lát, một tay cầm hai túi bánh bao hấp, dắt Lâm Nhị Hổ đi tới.

Nàng lấy từ trong túi ra hai tờ tiền đỏ vừa kiếm được, đưa một tờ ra: "Chưởng quầy, cho tôi hai xiên xúc xích nướng và hai xiên cá viên."

Người đàn ông bán xúc xích nướng ngạc nhiên nhìn Lâm Tiểu Mãn, cười nói: "Con đang quay phim bên đó phải không? Còn diễn nhập vai như vậy. Bây giờ không thịnh hành gọi là chưởng quầy đâu, muốn gọi con cũng phải gọi ông chủ."

Lâm Tiểu Mạn gật đầu cảm tạ: "Cám ơn ông chủ!" Người đàn ông đưa xúc xích xiên và cá viên ra, lấy tiền từ Lâm Tiểu Mãn, nhanh chóng trả lại tiền thừa.

Lâm Tiểu Mãn cầm lấy và đếm, một cái màu xanh lá cây là lớn nhất, hai cái màu nâu nhỏ hơn một chút, và hai cái màu bạc tròn tròn có kích thước khoảng bằng đồng xu.

Sau khi thu tiền xong, Lâm Tiểu Mãn và Lâm Nhị Hổ đứng cạnh xe bắt đầu ăn. Da xúc xích nướng hơi giòn, thịt bên trong thơm, cá viên dai dai, ăn một miếng là thấy tươi rói.

Ăn xong, lại đứng trong chốc lát, Lâm Tiểu Mạn không nhịn được mua thêm hai xiên, rồi kéo Lâm Nhị Hổ đi về.

Hai người muốn đem bánh bao về nhà trước, sau đó lại đến xem có thể mua một ít để dùng trong nhà hay không.

Sau khi đến chỗ cây lớn, cánh cửa vẫn còn đó, nhìn như cái cây đã bị xẻ làm đôi từ giữa. Thấy không có ai để ý đến mình, bọn họ nhanh chóng đi qua cửa.

Cho bánh bao vào túi vải rồi khóa vào hộp, gấp túi đựng bánh hấp lại rồi ôm vào lòng rồi lại cùng nhau bước vào cửa tủ.

Lần này họ đi theo một hướng khác, chẳng mấy chốc đã đi qua một cánh cổng sắt lớn, bên ngoài là con đường bằng phẳng, trông giống như đá nhưng không phải đá.

Những ngôi nhà hình vuông, đầy màu sắc với nhiều kích cỡ khác nhau, có mấy hộp xe chạy xung quanh và có thể nhìn thấy người đang ngồi bên trong.

Hộp xe vuông nhỏ có thể chứa được vài người, còn hộp xe lớn có thể chứa được hàng chục người. Cũng có người cưỡi trên hai bánh xe lướt nhanh qua, hai người nhìn đến mức choáng váng, thỉnh thoảng lại thốt lên những tiếng kêu nho nhỏ.

Người đi bộ đang đi trên bậc thềm ở cả hai bên đường. Hai tỷ đệ đi theo đám đông đi về phía trước, khi đến ngã tư, những người xung quanh sẽ dừng lại, đợi cho đến khi đèn đỏ trên cột đối diện chuyển sang màu xanh và tất cả những hộp vuông vức trên đường đều dừng lại thì mọi người mới bước nhanh về phía đối diện.

Sau khi đi qua đoạn đường đó, Lâm Tiểu Mãn hướng về Lâm Nhị Hổ nói: "Nhị Hồ, đệ phải nhớ kỹ người ở đây khi đi bộ phải nhìn vào cây cột. Cây cột có màu xanh mới có thể đi được."

“Đệ biết rồi, tỷ tỷ!”

Sau khi đi về phía trước vài chục bước, Lâm Tiểu Mãn nhìn thấy hai cửa hàng có mặt tiền lớn, một cửa hàng có bảng hiệu Siêu thị K và một cửa hàng bảng hiệu Siêu thị H.

Trước cửa hàng hoá chất đống như núi, người dân vây quanh tranh nhau mua đồ. Mỗi bên có một người bàn đứng trên bục, cầm một chiếc loa hét lớn. “ Gạo, dầu, muối, nước sốt, giấm và trà, đi ngang qua đừng bỏ lỡ, siêu thị K có tất cả.”

"Dạo một vòng nhìn thử. Đừng bỏ lỡ những sản phẩm tốt. Nhìn bằng mắt và tính toán trong đầu. Siêu thị H là nơi tiết kiệm chi phí nhất!"

Lúc hai người giằng co gay gắt, thông tin về giá được phát ra từ hộp đen của cả hai bên: “Giá đặc biệt hôm nay ở siêu thị K là 1 tệ một túi muối tinh luyện, 1 tệ một miếng xà phòng, 3,98 tệ mỗi cân đường, 8,9 tệ một cân thịt lợn; 2,8 nhân dân tệ một cân gạo rời; đùi gà 5,8 tệ một cân, cánh gà 22,8 tệ một cân ..."

“Kỷ niệm kỷ niệm siêu thị H, giấy vệ sinh là 16,8 một túi, trứng gà 3,98 một cân, đường đỏ 4,28 một cân…”

Sau khi so sánh, Lâm Tiểu Mãn cho rằng đồ vật của siêu thị K giá rẻ hơn, vì muối bên ấy có giá một tệ một túi, rẻ hơn xúc xích nướng!

Phải biết rằng ngày xưa cha nương họ thường lên trấn mua muối, một hũ muối nhỏ to bằng lòng bàn tay có giá mấy chục văn.

Lâm Tiểu Mãn chỉ không biết túi muối ở đây có lớn hay không?

Lâm Tiểu Mãn chen vào trong đám người, lấy ra tờ tiền đỏ đưa cho nhân viên: "Bà chủ mua muối." Đối phương là một người phụ nữ trung niên, thấy Lâm Tiểu Mãn gọi mình là bà chủ, bàkhông khỏi bật cười: "Dì chỉ là nhân viên bán thời gian, không phải bà chủ, con có thể gọi dì là dì cũng được."

Lâm Tiểu Mãn rất nghe lời nói: "Dì, cháu mua muối."

Người phụ nữ nhận tiền và hỏi: "Con mua muối hết 20 tệ không?"

Lâm Tiểu Mãn dùng sức gật đầu: "Đúng vậy đều mua muối."

"Túi nhựa giá 20 xu một cái. Con có mang theo túi nhựa của mình không?"

“Mang theo, mang theo.” Lâm Tiểu Mãn vội vàng lấy trong ngực ra một cái túi, vội vàng mở ra, trong lòng thầm nghĩ: Vậy ra cái này gọi là túi nhựa.