Chương 20.1: Gặp được cậu, anh ta không khống chế được phản ứng (CP chính phụ)

Tám giờ sáng và sáu giờ tối đều là thời gian cao điểm. Học sinh, người đi làm, bác gái mua đồ ăn, chú lớn tuổi đi dạo, vỉa hè hỗn loạn, đường phố tắc nghẽn.

Bởi vì không đi được được tàu điện nên Trần Thọ chỉ có thể chen chúc trên xe buýt công cộng, ban đầu ước chừng tầm di chuyển một giờ có thể đến nhưng vì tắc đường nên tám giờ cậu mới đến.

Chờ mua đồ ăn đi đến bệnh viện đã là tám rưỡi.

Cậu vừa vào phòng bệnh đã nghe thấy Triệu Vân Hổ đang cười ha ha.

Nhìn lại một chút thì Triệu Vân Hổ đang chơi cùng với cô bé nhỏ ở giường cạnh, cậu ta là một tên đàn ông to lớn bị cô bé làm mặt quỷ chọc đến ha ha cười.

Cô bé ước chừng tầm năm sáu tuổi, trên ngón tay mang nẹp kẹp nhỏ, chính là có ý đồ muốn nhét ngón tay mình vào trong lỗ mũi.

Triệu Vân Hổ cười đến lộn ruột, hai chân đều gãy cũng không an phận: “Ha ha ha ha ha ha, Miêu Miêu em ha ha ha ha ha!”

Lúc Đường Niệm chăm sóc cậu ta ngày hôm qua còn nói Triệu Vân Hổ trong lòng không tốt, cứ rầu rĩ không vui.

Hôm nay Trần Thọ vừa nhìn thấy, rất vui.

Cậu chào hỏi với hai người không chú ý đến cậu đang đứng ngoài cửa: “Khụ khụ, kiểm tra phòng, nói xem ai không nằm?”

Cô bé hoảng sợ nhìn cậu một cái, nhanh chóng kéo chăn che mình đi, hai cái mông nhỏ còn lộ ra ngoài chăn, bên trong truyền ra tiếng nói ồm ồm: “Anh Vân Hổ không có!”

Triệu Vân Hổ lau nước mắt, trên mặt còn có ý cười chưa hết nhìn Trần Thọ.

Trần Thọ để trái cây vào trong tủ, kéo một cái ghế ra ngồi lên.

Cô bé tò mò nhìn cậu.

Triệu Vân Hổ giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng bệnh với tôi, Ngu Thế Thục.” Trần Thọ nhìn bảng tên, biết mấy chữ này.

“Miêu Miêu, đây là anh Trần Thọ, một người đầy thọ.”

Miêu Miêu nghe thấy thế vui vẻ giơ tay lên: “Anh cũng là anh trai Thọ Thọ nha!”

“Cái gì? Anh đây gọi em là Miêu Miêu nha?” Trần Thọ không hiểu được suy nghĩ của nhóc con lắm, cầm quả quýt lên cho Miêu Miêu.

Miêu Miêu nhận lấy, đầy ngọt ngào nói: “Cảm ơn anh Trần Thọ!” Sau đó dùng ngón tay ngắn ngủn khó khăn bóc quả quýt ra, còn nói: “Em có thể tự mình bóc ra.”

Trần Thọ và Triệu Vân Hổ có thể nói là nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bé vô cùng trìu mến, trên mặt cô bé còn có hai vệt màu đỏ trên má.

Trần Thọ hỏi: “Sao không có ai chăm sóc cô bé?”

Triệu Vân Hổ lắc đầu: “Hôm qua lúc tôi vào đã có một cô gái, nhưng đã rời đi vào ban đêm, không rõ cho lắm, Miêu Miêu nói nó đã ở đây nửa tháng.”

Miêu Miêu giống như biết là đang nói cô bé, cô bé ăn múi quất, mơ hồ không rõ nói: “Miêu Miêu, ừm, có người chăm sóc, các anh xem!”

Cô bé lấy ra một cái đồng hồ từ dưới gối, cầm nó trịnh trọng giống như là đồ quý hiếm đưa đến cho bọn cậu xem.

Triệu Vân Hổ và Trần Thọ cùng nhau cổ vũ: “A! Đây là cái gì vậy?”

Miêu Miêu mở nó ra, phát ra một trận tiếng nhạc vang lên, cô bé vừa giải thích vừa thuần thục làm: “Đây là máy liên lạc của Miêu Miêu, kêu là đồng hồ của bảo bối nhỏ, Miêu Miêu có thể cùng nhóm các anh nói chuyện phiếm.”

Nói xong cô bé gọi một người.

Đổ chuông rất lâu đầu dây bên kia mới nhận.

Triệu Vân Hổ và Trần Thọ liếc nhau, không nói gì cả.

Miêu Miêu ngọt ngào hỏi: “Alo? Em là ai?”

Đầu dây bên kia cười một cái: “Miêu Miêu!”

Trần Thọ dựng lỗ tai lên. Giọng nói vô cùng dễ nghe còn có chút quen tai.

“Anh trai, anh bao giờ mới tới thăm Miêu Miêu?” Miêu Miêu dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ga giường.

Trần Thọ một bên bóc quýt giúp Triệu Vân Hổ một bên dựng lỗ tai nghe.

“Ừm, anh trai tan học sẽ tới chơi với em được không? Chờ anh thêm mười phút!” Giọng nói của đối phương cũng bị Miêu Miêu đáng yêu biến thành trạng thái trẻ nhỏ.

Miêu Miêu kéo dài giọng nói mềm mại của mình nói: “Được, em chờ anh…”

Đối phương: “Miêu Miêu muốn ăn cái….Tút.”

Miêu Miêu nói xong lời nói của chính mình trực tiếp cúp máy.

Triệu Vân Hổ bị chọc cho vui vẻ, vừa ăn quýt vừa cười rộ lên.

Đám người Trần Thọ bọn họ đùa với cô bé nhỏ rộng rãi nghịch ngợm này, chỉ một lúc sau bên ngoài phòng bệnh có người gõ cửa.

Trần Thọ đưa lưng về phía cửa nói một câu: “Mời vào, cửa không khóa.”