Chương 22.1: Gọi chị dâu (cp phụ)

Trần Thọ đi mua đồ ăn sáng cho Triệu Vân Hổ.

Miêu Miêu uống ly sữa bò, còn có bánh nhỏ thì mình ăn, cô bé chia cho Triệu Vân Hổ một nửa.

Triệu Vân Hổ hận không thể ôm hôn Miêu Miêu.

Trần Thọ Đình hận không thể ôm hôn Triệu Vân Hổ.

Trong tivi có chiếu chó sói lúc ẩn lúc hiện, Miêu Miêu nhìn thấy cười khanh khách.

Nguyên một đêm hôm qua Triệu Vân Hổ không đi vệ sinh, bàng quang đã căng cứng lên cứ ở bên trong lắc lư, bụng cũng thắt chặt lại.

Cậu nhìn cửa bên cạnh, tung chăn lên, bỏ một chân xuống giường chân còn lại cũng đặt xuống đất.

Trần Thọ Đình nhìn thấy vội tới gần, ngồi xổm xuống mang giày giúp cậu.

Chân của Triệu Vân Hổ mang vớ màu trắng bị Trần Thọ Đình túm lại, cậu vùng vẫy không chịu bị anh ta kéo lại nhét vào trong giày..

“Muốn làm gì?” Trần Thọ Đình đi giày giúp cậu xong hỏi.

“. . . Đi tiểu.”

Trần Thọ Đình đứng dậy nắm lấy cánh tay cậu khoác lên ngang vai, đỡ cậu đứng dậy.

Cậu muốn rút tay về: “Tôi tự cầm nạng.”

Anh ta đỡ lấy eo cậu, nói rất quả quyết: “Không cần, đi.”

Quả thực Triệu Vân Hổ đã không nhịn được nữa, chỉ có thể yên lặng đi ra ngoài.

Bọn họ đi nhà vệ sinh ở lầu một, đi tới cửa lầu, Trần Thọ Đình bỗng nhiên khom người ôm đầu gối cậu, một tay đặt dưới nách, dùng sức ôm cậu đi xuống lầu chỉ nghe tiếng “Cộc cộc cộc.”

Mặt cậu đầy mơ hồ.

Đi tới nhà vệ sinh cậu muốn đi tới chỗ đi tiểu, anh ta mở cửa giúp cậu, cậu nhảy lò cò đi vào, còn chưa đóng cửa lại anh ta cũng đi vào theo.

Sau đó “Rầm” một tiếng, gài chốt đóng cửa lại.

Triệu Vân Hổ mở to hai mắt nhìn anh ta.

Trần Thọ Đình dùng tay phải ôm phía sau cậu, tay còn lại cởϊ qυầи cậu ra.

Triệu Vân Hổ lập tức giãy giụa, cơ thể cậu bị cánh tay phải của anh ta giữ chặt, một tay cậu dùng sức đẩy đầu Trần Thọ Đình ra, một tay kia cũng không ngừng gạt tay Trần Thọ Đình ra.

Trần Thọ Đình và cậu không ai chịu thua ai, ánh mắt anh ta xấu xa cứ nhìn chằm chằm bên dưới cậu, Triệu Vân Hổ thấy vậy gào to: “Cậu có bị bệnh không!”

Không kịp nữa rồi cậu không còn nhịn nổi nữa..

Triệu Vân Hổ dùng lực gạt tay trái anh ta xuống, cuống cuồng chống tay vào tường, thúc giục: “Nhanh lên một chút!”

Trần Thọ Đình kéo khóa quần cậu, lập tức kéo quần xuống, dươиɠ ѵậŧ nhỏ giống như mũi voi cụp xuống trong tóc.

Trần Thọ Đình nhìn không chớp mắt, không chịu được sờ vào.

Ba ngón tay anh ta nắm phía bên trong, đưa chân đá nắp bồn cầu lên, để dươиɠ ѵậŧ Triệu Vân Hổ hướng về phía bồn cầu, trong giọng nói mang chút hưng phấn: “Đi tiểu đi, bé cưng.”

Triệu Vân Hổ cắn răng, mặc dù có chút xấu hổ đến ngẩn ra, cậu vẫn buông lỏng bàng quang ra một chút, sau cuộc đấu tranh vừa rồi, không thể nhịn được nữa nướ© ŧıểυ không ngừng tuôn trào ra như cơn lũ.

Tiếng nước vang lên.

Thậm chí Triệu Vân Hổ cũng run rẩy khi đi tiểu, bên trong thiếu nước xấu hổ đến đau đớn.

Trần Thọ Đình giúp cậu lắc người, mặc quần vào, ngược lại là không có gì để làm.

Anh ta đỡ Triệu Vân Hổ đi ra ngoài, nhìn thấy ánh mắt buồn bực của cậu, không nhịn được trấn an: “Không nhỏ.”

Triệu Vân Hổ: “Chết tiệt ai nói chuyện này?”

Trần Thọ Đình cười hì hì, bỗng nhiên nói ở bên tai cậu: “Cậu biết của tôi rất to.” Triệu Vân Hổ thúc khuỷu tay anh ta một cái.

Triệu Vân Hổ cùng Trần Thọ Đình trở về, trên bàn bày đồ ăn sáng nóng hổi, Trần Thọ thấy hai người đi vào cùng nhau có chút ngạc nhiên.

Trần Thọ hỏi: “Anh không đi học sao?”

Trần Thọ Đình nói: “Xin nghỉ rồi.”

Trần Vân Hổ lên giường ngồi.

Trần Thọ đột nhiên nói: “Cái đó, Hổ Tử tôi có việc bận.”

Triệu Vân Hổ nghi hoặc nhìn cậu.

Trần Thọ: “Tôi gọi điện thoại cho anh Ngụy tới. Đợi xíu nữa sẽ tới.”

Sau khi Trần Thọ rời đi, Triệu Vân Hổ chợt yên lặng.

Trần Thọ Đình dần đoán được, buồn bã hỏi cậu: “Cậu thích Trần Thọ?”

Thật đúng là Triệu Vân Hổ đang yên lặng một lúc, cậu đang suy tư.

Lúc đầu cậu thích Trần Thọ, bởi vì Trần Thọ khi đó có chút kiêu căng rất phách lối ngông cuồng là một người vô tâm, rất giống với thú nuôi bên cạnh. Nhưng Trần Thọ có chút đáng yêu của riêng mình, nên cậu càng ngày càng thích Trần Thọ hơn.

Nhưng khi tìm hiểu sâu hơn, dường như, càng ngày cậu càng thích Trần Thọ, nhiều hơn và muốn bảo vệ cậu. Dạo gần đây cậu thấy Trần Thọ càng giống Trần Thọ Đình, Triệu Vân Hổ cảm thấy càng ngày Trần Thọ càng giống cậu hơn.

Bởi vì thân phận thay đổi nên rất lo lắng sợ hãi, sợ đối phương thèm muốn thân thể của cậu nên không dám tùy tiện trao tình cảm. Sau khi bị thương chỉ có thể cắn răng nuốt nó vào trong bụng.

Chẳng qua Trần Thọ có người giúp đỡ, còn cậu thì không.