Chương 11. 1

Bạch Thừa Hàn đứng ở cửa nhìn người nằm trên giường ở trong phòng, đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng cả phòng. Trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng, bên giường bày các loại dụng cụ để chuẩn bị một khi xuất hiện nguy hiểm, để có thể lập tức duy trì cứu chữa thân thể kịp thời.

Lệ Dự nằm ở trên giường vô thanh vô tức*, bởi vì đeo mặt nạ dưỡng khí nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng sắc mặt lại đặc biệt tái nhợt gầy gò. Nương theo bước đi của Bạch Thừa Hàn, bộ dáng đối phương cũng dần dần rõ ràng.

*không có âm thanh cũng không có dấu hiệu cử động.

Cùng với trí nhớ về Lệ Dự có hơi không giống, thêm những năm gần đây anh vô số lần áy náy và hối hận vì mắc nợ cậu ấy.

Sở dĩ không giống nhau, là bởi vì giờ phút này Lệ Dự vô thanh vô tức nằm ở nơi đó, im lặng lại suy yếu, cùng Lệ Dự sống động lúc ở chung cùng anh luôn cố gắng nghiêm mặt muốn anh rời đi, nhưng khi gặp phải nguy hiểm không chút do dự đem hy vọng sống sót lưu lại cho anh không suy nghĩ.

"Tình huống của lão Ngũ càng ngày càng không tốt, nó đã hôn mê nửa năm, bác sĩ nói nếu không tỉnh lại, sợ là..." Giọng nói khổ sở của lão phu nhân truyền đến bên cạnh, chờ đợi lúc ban đầu cho đến sự tuyệt vọng như lúc bây giờ.

Lệ gia đã thử qua rất nhiều loại biện pháp, nhưng cuối cùng bất đắc dĩ mới chọn một phương thức không đáng tin như vậy.

Nhưng cho dù không đáng tin cậy, bà ấy vẫn muốn thử một lần, lỡ kỳ tích xảy ra thì sao?

Giọng Bạch Thừa Hàn có chút khàn: "Cậu ấy sẽ tỉnh lại." Giọng anh rất nhẹ, nhưng kiên định dị thường.

Lão phu nhân không tin, lại được trấn an, hai mắt rưng rưng mang theo ý cười: "Con là đứa bé ngoan.”

Bạch Thừa Hàn rất nhanh dựa theo biện pháp của đại sư lấy được một tấm Phật ngữ dùng chu sa màu vàng viết thành, anh ngồi ở trên ghế trước giường bệnh, rũ mắt nhìn chàng trai tuấn mỹ nhắm mắt vô thanh vô tức, nhẹ giọng nhưng lại có thể làm cho đối phương nghe được, bắt đầu đọc từ đầu tới cuối.

Đại sư mang theo mấy tăng nhân ở bên cạnh vây quanh một vòng, bắt đầu gõ mộc ngư, trong miệng lẩm bẩm.

Đám người lão phu nhân đã lui tới cửa, cầm khăn nhẹ nhàng lau nước mắt, đôi mắt trông mong nhìn tình huống trong phòng.

Bộ dáng tuấn tú lưng thẳng tắp ngồi ở trên ghế của người trẻ tuổi, trước người còn lại là lão Ngũ nhà mình, ngọn đèn trắng trên đỉnh đầu chiếu xuống, phảng phất ở trên người hai người đánh lên một tầng ánh sáng màu vàng kim, trong nháy mắt, lão phu nhân thậm chí nhìn ngây người.

Bên tai lại là phật ngữ làm cho lòng người tĩnh lại. Bà nhìn nhìn, chỉ có một giây như vậy, thật sự cảm thấy lão Ngũ nhà mình cùng Bạch tiên sinh cực kỳ xứng đôi…

Lão phu nhân không biết ngơ ngác nhìn bao lâu, Bạch Thừa Hàn đọc xong một lần lại một lần, mặt mày bình tĩnh thanh âm lại ôn nhu, từng câu từng chữ, mang theo chờ đợi thành kính nhất.

Không biết qua bao lâu, vốn là đường cong trên dụng cụ bên cạnh không tốt lắm, đột nhiên kịch liệt phập phồng, cùng lúc đó, bác sĩ gia đình ở bên cạnh sửng sốt, hắn có phải nhìn lầm hay không, vừa rồi Ngũ gia có phải chớp mắt hay không?

Chớp mắt một cái thoáng qua, ngón tay bên cạnh cũng nhúc nhích ngay sau đó.