Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Phế A Có Con, Đã Cải Tà Quy Chính

Chương 1

Chương Tiếp »
Trong căn phòng nhỏ hẹp và tối tăm, hương thơm nồng nàn của hoa quế hòa quyện với mùi rượu mận dịu nhẹ.

Không biết đã bao lâu, Quý Hành dần tỉnh táo lại, lý trí quay về. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ngây ngẩn, trong đầu chỉ có hai chữ: Toang rồi.

Ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cô gái đang nằm bên cạnh, trong đầu chợt hiện lên những hình ảnh mờ ảo, cảnh hai người quấn quýt bên nhau vừa mới xảy ra. Trước mắt cô là một Omega có vẻ ngoài thanh tú, khuôn mặt vẫn còn vương vài vệt nước mắt, trông vừa đáng thương vừa xinh đẹp.

Một Quý Hành luôn lười biếng, cẩu thả và không nghiêm túc bỗng nhiên cảm thấy rung động. Cô nghe tiếng tim mình đập thình thịch, không rõ là do bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega sau khi đánh dấu, hay đơn giản chỉ vì bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô gái này.

Quý Hành vơ lấy một chiếc áo từ dưới đất mặc lên người, sau đó cầm ấm nước đi vào phòng tắm. Chẳng bao lâu sau, cô quay lại với một chiếc khăn nóng sạch sẽ. Cô nhẹ nhàng lau mồ hôi và nước mắt trên mặt cô gái, rồi khẽ chườm ấm lên sau gáy của em ấy, khiến cô gái trong mơ khẽ nhíu mày và rên lên khe khẽ.

Cô tiến sát lại gần, lắng nghe giọng nói yếu ớt: "Đừng mà..."

Quý Hành mím môi lại, cảm giác hối hận và tội lỗi lâu ngày không còn trỗi dậy trong lòng cô. Lúc này cô mới nhận ra tình cảnh của mình, cô đã cưỡng ép đánh dấu một Omega. Nếu bị đưa ra tòa, cô chắc chắn không thoát khỏi tội danh.

Quý Hành ném chiếc khăn sang một bên, vội vã thu dọn hành lý, định bụng bỏ trốn. Trước khi đi, cô cẩn thận gấp quần áo trên sàn lại, đặt chúng gọn gàng lên đầu giường, rồi suy nghĩ một lúc, cô rút sổ tiết kiệm ra, để lại một tờ giấy và tất cả số tiền tích lũy của mình, coi như là bồi thường.

Cô mua vé tàu sớm nhất để đến nương nhờ người thân duy nhất còn lại của mình, dì họ.

Quý Hành là trẻ mồ côi, mất mẹ từ nhỏ. Khi mới tốt nghiệp cấp hai, bố cô vì không trả nổi nợ nần đã bị người ta đánh chết trong một con hẻm nhỏ. Khi cô đến nhận thi thể, không rơi một giọt nước mắt nào. Mọi người đều nói cô vô cảm, nhưng chỉ có cô biết, đó là sự giải thoát.

Năm mười lăm tuổi, cô rời quê hương, đến thị trấn Liễu Hà, mỗi ngày làm vài công việc lặt vặt để kiếm chút tiền. Cứ ba ngày làm việc, cô lại nghỉ hai ngày, cuộc sống cứ thế lặp đi lặp lại suốt năm năm, cũng không tích lũy được bao nhiêu. Và lần này, toàn bộ số tiền đã nằm trong túi của cô gái kia.

Rời khỏi ga tàu, Quý Hành bắt đầu cảm thấy đau lòng cho số tiền mà mình đã khó nhọc tiết kiệm được, nghi ngờ bản thân liệu có phải đã bị điên không, nếu không thì sao lại có thể đưa hết tiền đi mà chỉ giữ lại tiền mua vé.

Cô vốn là kẻ tồi tệ, đâu phải kẻ tốt bụng.

Quý Hành cảm thấy phiền lòng, có cảm giác rằng bản thân đang không ổn, nhưng không thể nói rõ là ở chỗ nào. Cô cứ vừa đi vừa dừng lại, cuối cùng cũng đến nhà dì họ - Thẩm Yên.

Dì họ là họ hàng bên nhà bố cô, mẹ cô từng nhắc đến người này một lần khi còn sống, đại khái là một người đáng tin cậy. Quý Hành nghĩ, có lẽ mẹ cô đã sớm biết rằng cô sẽ có ngày lâm vào cảnh màn trời chiếu đất.

Khi cô càng đi sâu vào địa chỉ đã cho, cô mới nhận ra, dì họ của cô cũng chẳng phải người giàu có gì. Nhìn căn nhà cũ kỹ trước mặt, Quý Hành thở dài và bước lên gõ cửa.

Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, thân hình cân đối, thấp thoáng bóng dáng thời trẻ. Nếu bỏ qua vẻ mặt không mấy kiên nhẫn, đúng là dì ấy giống như lời mẹ cô nói, là một người tốt.

Quý Hành lập tức thay đổi vẻ mặt, tươi cười: "Dì ơi."

Người phụ nữ nhíu mày, hỏi: "Cô là ai? Đừng nhận bừa người thân!"

"Con là cháu gái dì, Quý Hành. Mẹ con là Liễu Như Hương." Quý Hành chớp mắt vài lần, cố gắng làm bộ dễ thương và đáng thương. "Ba mẹ con đều mất rồi, trước khi đi mẹ có nói dì là người tốt, bảo con khi không còn cách nào thì đến tìm dì." Những lời dối trá cứ thế tuôn ra, sau năm năm lăn lộn trong đám người đủ loại, Quý Hành đã quá quen với chuyện này.

Nghe đến cái tên Liễu Như Hương, Thẩm Yên mới dịu lại đôi chút, dì mở cửa cho cô vào.

Quý Hành hí hửng kéo hành lý vào nhà, không hề xem mình là người ngoài, thản nhiên ngồi lên chiếc ghế sofa vải. Dì họ của cô cũng không quá nghèo, đồ đạc đầy đủ, ít nhất căn nhà cũng có hai phòng ngủ và một phòng khách.

"Dì ơi, con ở phòng nào ạ?"

Không ngờ lại bị đánh một cái vào sau đầu.

"Con bé này thật không biết xấu hổ!" Thẩm Yên đưa cô một cốc nước, trêu chọc cô một câu.

Quý Hành không giận, cười hì hì hai tiếng.

Người vui vẻ thì không đánh kẻ tươi cười. Thẩm Yên chỉ vào căn phòng bên phải: "Hết phòng rồi, con vào phòng sách dọn dẹp một chút, chiều dì sẽ mua cho con một cái giường."

Có chỗ để ở là tốt rồi, Quý Hành đâu dám kén chọn. "Vâng ạ! Cảm ơn dì, dì thật tốt!" Nói xong, cô nhanh chóng chạy đi thu dọn phòng sách.

Sau một ngày dài bôn ba, cuối cùng cô cũng có chỗ nghỉ ngơi. Quý Hành nằm dài trên chiếc giường mới mua, chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô lại thấy cô gái đó, run rẩy nắm lấy vạt áo của cô, đôi mắt ngấn nước nhìn cô đầy cầu xin, khẽ lắc đầu, van nài cô buông tha cho mình.

Dĩ nhiên, cô không nghe lời.

Dù có nghe, cô cũng không thể dừng lại.

Một Alpha trong thời kỳ mẫn cảm, không có thuốc ức chế, cũng không có sự an ủi của một Omega, sẽ đau đớn đến chết. Cô không muốn chết, vì thế đành phải xin lỗi cô gái ấy.

Trong giấc mơ, cô không ngừng nói lời xin lỗi, hết lần này đến lần khác. Thật sự xin lỗi...

...

Giữa đêm, Quý Hành khát nước mà tỉnh dậy, phát hiện mình mồ hôi nhễ nhại, thở dốc vài lần rồi nhắm mắt lại, cố gắng xua tan đi những tiếng rêи ɾỉ mềm mại và quyến luyến trong giấc mơ.

Thật sự rất không ổn, tại sao cô cứ nghĩ mãi về người đó.
Chương Tiếp »