Chương 10

Nguyễn Nặc muốn đi học.

Cô hiểu, Nguyễn Nặc rất thích đọc sách, mỗi ngày đều thu mình trong phòng đọc sách.

Nhưng cô không đủ khả năng lo cho em ấy.

Cảm giác bất lực lại kéo đến.

Quý Hành im lặng một lúc, cẩn thận lấy tờ giấy báo ra, nhét vào túi, rồi không nói một lời bước ra khỏi phòng.

Cô giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hôm sau, khi về nhà sau giờ làm, Quý Hành mang theo một phần món "bánh bao thịt cừu" từ bên ngoài. Thẩm Yên đã ngủ từ sớm, chỉ còn ánh đèn phòng sách còn sáng. Khi cô mở cửa bước vào, Nguyễn Nặc đang ngồi tựa đầu giường đọc sách, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nghe thấy động tĩnh mới ngẩng đầu lên.

"Tối em ăn gì? Có đói không? Xem tôi mua gì cho em này!" Quý Hành giơ hộp bánh bao thịt cừu lên trước mặt em ấy.

"Tối em ăn trứng rán, rau xanh, đậu phụ và canh rong biển. Giờ thì... không đói lắm." Nguyễn Nặc ngoan ngoãn đáp từng câu. Từ khi mang thai, em ăn nhiều hơn, nhưng lại không muốn để Quý Hành nghĩ mình ăn nhiều, khó nuôi, nên hay cố tình giấu đi. Thế nhưng khi nhìn thấy hộp thức ăn thơm phức trước mặt, em không nhịn được nuốt nước bọt, mắt sáng lên: "Thơm quá, đây là mua cho em sao?"

"Tất nhiên, nào, để tôi bế em xuống, không ăn trên giường kẻo rơi vãi." Quý Hành đặt hộp bánh bao lên bàn nhỏ cạnh đó, nhẹ nhàng bế Nguyễn Nặc ra khỏi chăn.

Nguyễn Nặc đã quen dần với việc thỉnh thoảng em bị xem như một omega mỏng manh dễ vỡ, để mặc Quý Hành bế em.

Khi hộp thức ăn được mở ra, mùi hương càng trở nên hấp dẫn hơn. Quý Hành xoa đầu em ấy: "Ăn đi."

Nguyễn Nặc cầm đũa, bắt đầu ăn từ tốn, động tác nhẹ nhàng, tinh tế, khiến người nhìn cũng thấy thoải mái.

Quý Hành chống cằm nhìn, thỉnh thoảng đưa tay vén những sợi tóc rơi xuống mặt em ấy: "Món này gọi là bánh bao thịt cừu, ngon không?"

Nguyễn Nặc gặm đũa, ngoan ngoãn gật đầu: "Ngon lắm! Đây là lần đầu tiên em được ăn món ngon như vậy."

Ánh mắt của Quý Hành vô thức trở nên dịu dàng, tràn đầy thương yêu: "Ngon thì lần sau tôi lại mua cho em."

Nguyễn Nặc mắt sáng lên: "Thật sao?"

Quý Hành xoa đầu em ấy, mỉm cười: "Tất nhiên là thật rồi. Nhưng lát nữa ăn xong phải đi ngủ ngay, không được thức khuya nữa, biết không?"

Nguyễn Nặc gật đầu lia lịa.

Kiên nhẫn đợi em ấy ăn xong, Quý Hành bế em ấy đi rửa mặt rồi đưa lên giường, đắp chăn mỏng lên bụng em ấy rồi mới rời khỏi phòng.

Có lẽ vì chút cảm giác tội lỗi hoặc muốn bù đắp, Quý Hành cách ngày lại mua đồ ăn khuya cho Nguyễn Nặc, hầu như không bao giờ lặp lại món, ngoại trừ những món Nguyễn Nặc đặc biệt yêu thích thì cô sẽ mua nhiều lần hơn.

Nguyễn Nặc rất vui, mỗi lần đều cười ngọt ngào với Quý Hành.

Quý Hành cũng thấy vui, thậm chí nghĩ rằng, ngày tháng cứ thế này mà trôi qua cũng được. Đợi bé con ra đời, cô sẽ làm một công việc bình thường, còn Nguyễn Nặc ở nhà chăm con, mỗi ngày đọc sách, xem tivi. Hai người sống cuộc sống bình dị, cùng nhau nuôi con lớn, nhìn con lập gia đình.

Đây là cuộc sống mà cô chưa bao giờ dám mơ ước, bởi cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một omega của riêng mình.

---

Quý Hành đã nghĩ kỹ, cô sẽ sống yên ổn bên Nguyễn Nặc và bé con, vì vậy cô cố nén đi chút áy náy còn lại, chờ đến ngày khai giảng đại học, Nguyễn Nặc sẽ mất đi cơ hội nhập học quý giá.

Chỉ cần mười ngày nữa thôi, Đại học Lăng Giang sẽ khai giảng, cô chỉ cần đợi thêm mười ngày, là có thể an tâm cùng Nguyễn Nặc chờ đón bé con ra đời.

Quý Hành vẫn đi làm tại quán bar như thường lệ. Đột nhiên, cô mơ hồ thấy một đồng nghiệp của mình, một omega mà cô quen, đang bị mấy vị khách giữ lại. Omega đó cô biết, người thường giúp cô che giấu khi cô đi trễ hoặc về sớm, tính cách rất nhút nhát, nhưng vì đã cưới một alpha vô dụng và thất thường, không có bằng cấp cũng không có chỗ dựa, lại mang thai, nên đành phải đi làm tại quán bar.

Quý Hành do dự một lúc rồi tiến lên ngăn cản, cô tranh cãi với đám người đó và không chú ý bị ai đó tấn công từ phía sau, đập vỡ chai bia vào đầu cô. Trước khi ngất đi, cô nhìn thấy omega kia vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng vô ích, bị kéo vào con hẻm sau quán. Âm thanh xé toạc vải vóc và tiếng khóc thét đau đớn vang lên bên tai.

Hình ảnh cuối cùng hiện ra trong đầu Quý Hành là nụ cười e thẹn của Nguyễn Nặc khi em ấy dịu dàng vuốt ve bụng mình. Trong cơn mơ màng, cô tự hỏi: Nếu cô chết, liệu Nguyễn Nặc có khóc vì cô không? Sau này, khi cô không còn nữa, Nguyễn Nặc sẽ sống thế nào cùng đứa con…