Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Phế A Có Con, Đã Cải Tà Quy Chính

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cô bước xuống giường, rót một cốc nước đầy rồi uống cạn một hơi, lau mồ hôi, ra đứng bên cửa sổ để gió thổi làm dịu lòng mình. Sau đó, cô quay lại giường tiếp tục ngủ, lần này, điều cô mơ đến là số tiền mồ hôi xương máu mà cô vất vả tích góp, giấc mơ như vậy mới bình thường.

Hai tháng trôi qua, Quý Hành tiếp tục cuộc sống lêu lổng của mình tại thành phố Trúc Tây. Cô bị bà dì mắng mỏ nhiều lần nhưng không có tác dụng. Lần nào cũng vậy, cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện, để rồi sau đó lại tiếp tục nằm dài, kiếm được bao nhiêu tiền thì tiêu hết bấy nhiêu. Cô dường như mang một tâm lý trả thù: dù có tích góp cũng vô ích, chi bằng cứ vui vẻ tận hưởng hiện tại.

Thẩm Yên mắng đến mệt, không muốn quản lý cô nữa. Dù sao, một Alpha lớn thế này sẽ không chết đói đâu.

Thế là Quý Hành càng thản nhiên hơn mà hưởng thụ cuộc sống lười biếng của mình.

Một đêm nọ, cô lại mơ thấy omega đó, tiếng nức nở, tiếng rêи ɾỉ yếu ớt. Cô đã hành hạ omega ấy đến đầy những vết đỏ, cảm giác đầu ngón tay như lan đến hiện thực, ẩm ướt khó chịu. Quý Hành bị nóng đến tỉnh dậy. Cô nhìn lên trần nhà, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của omega ấy – dáng vẻ mềm yếu, để mặc cô tùy ý điều khiển, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẫm lệ, đôi cánh tay gầy yếu buông thõng...

Toang rồi, cô thực sự phát ngốc luôn rồi.

Sáng hôm sau, Quý Hành lau nước mắt, đến khóc lóc với bà dì rằng sắp đến ngày giỗ của mẹ cô, cô muốn về thăm nhưng lại chẳng có tiền.

Ý “mượn” tiền đã rõ ràng.

Thẩm Yên đâu biết cô có thể dễ dàng bịa ra lý do như thế, bèn cho cô vay một ngàn, dặn cô mặc đồ đẹp, mua thứ tốt mà về thăm mẹ.

Nhìn xấp tiền dày cộm trên tay, Quý Hành suýt rơi nước mắt vì cảm động. Dì họ đúng là người tốt!

Khi quay lại thị trấn Liễu Hà, cảm giác quen thuộc ùa về. Quý Hành đầy cảm xúc, lén lút trở lại căn phòng mà cô từng thuê. Cô dò hỏi xung quanh và không nghe nói có ai báo cảnh sát, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cô gái đó quả thật là người tốt, tốt đến mức dễ bị lợi dụng.

Cô nhớ rằng còn hai tháng hợp đồng, cần tìm cách đòi lại tiền từ chủ nhà.

Không chút đề phòng, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, mới phát hiện cửa không khóa. Căn phòng nhỏ, chỉ một cái liếc mắt đã nhìn thấu toàn cảnh.

Sàn nhà được dọn dẹp sạch sẽ, rác rưởi mà cô chưa đổ trước khi đi cũng đã được xử lý. Đồ trong thùng rác đã được giặt. Nhìn lên giường…

Em ấy vẫn còn ở đây sao?

Omega nhỏ bé yếu đuối ấy ngồi ôm đầu gối trên giường, ngẩn người. Nghe thấy tiếng động, em mới ngước lên, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt như sắp tràn ra, khiến lòng Quý Hành bất giác thấy đau nhói.

“Em vẫn ở đây à…” Quý Hành đóng cửa lại, đứng khựng tại chỗ, khô khốc hỏi một câu.

Cô gái nhìn cô, đôi mắt ngập đầy nước, ánh nhìn lấp lánh. Quý Hành không tài nào phân biệt được những cảm xúc phức tạp trong đó.

Có hoảng sợ, bất an, sợ hãi, lo lắng, nhưng còn có cả sự ấm ức và mong đợi?

Quý Hành bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng hốt. Sao có thể có sự ấm ức và mong đợi được chứ? Rõ ràng mình là kẻ khốn nạn đã cưỡng ép em ấy, sao có thể như vậy được?

Tuy nhiên, người đối diện chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Quý Hành tuy còn trẻ, nhưng cả đời lại ghét nhất kiểu người thấy omega khóc mà mặc kệ không lo.

Cô không quan tâm đối phương có sợ mình hay không, tiến lên ngồi xổm bên cạnh giường, khẽ ngước mắt: “Sao em không rời đi? Em không sợ tôi sao?”

Omega nhỏ lôi từ trong túi ra ít tiền, cúi đầu như xấu hổ, giọng nhỏ nhẹ: “Chỉ còn một nửa thôi…”

Quý Hành nhìn tờ tiền trong lòng bàn tay em ấy. Đã hai tháng rồi mà số tiền cô để lại vẫn còn một nửa, đúng là một omega không biết tiêu tiền.

Cô giơ tay, thử khép những ngón tay của em lại, rồi nắm lấy. Không hiểu sao, cô cứ thế mà nắm chặt, không buông.

“Tiền tôi để lại cho em thì nó là của em rồi.”

Nhớ lại chuyện hôm đó, Quý Hành cảm thấy mình cần phải xin lỗi em ấy.

“Xin lỗi, hôm đó tôi đã quá đáng.”

Quý Hành không dám ngẩng đầu, cảm nhận bàn tay đang nắm kia như nóng lên, lan thẳng vào tim.

“Em muốn xử lý tôi thế nào cũng được, tôi tuyệt đối không oán trách.”

Thật lòng quá, hoàn toàn không giống tính cách trước đây của cô. Quý Hành cảm thấy mình có gì đó không ổn, dường như hễ liên quan đến omega này, cô lại bị mê hoặc, trở nên "khẩu thị tâm phi". Đúng vậy, trong lòng cô tuyệt đối không muốn tự đặt mình vào thế yếu, mặc cho người khác xử lý như thế, quá rủi ro.

Cô hiểu rõ, việc này tuyệt đối không phải vì đã đánh dấu. Dù sao dấu hiệu tạm thời cũng đã hết hiệu lực từ lâu.

Quý Hành nói thật lòng, nhưng omega lại không phản ứng gì, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay đan chặt vào nhau của họ, giọng run rẩy: “Em không biết…”

“Em sợ lắm…”

Quý Hành không hiểu em ấy sợ cái gì.

“Em sợ cái gì, sợ tôi sao? Em yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm gì quá đáng với em nữa. Hôm đó chỉ là sự cố, tôi chỉ đánh dấu tạm thời, sẽ không ảnh hưởng xấu đến cuộc sống của em sau này đâu.” Quý Hành giải thích.

Omega lại khóc dữ hơn, nước mắt rơi lã chã.

“Nhưng… nhưng em có thai rồi… gần… gần hai tháng rồi…”

Như một cú đấm nặng nề giáng vào lòng Quý Hành.

Gì? Con ư? Quý Hành thấy buồn cười.

Không phải con của cô đó chứ? Cô cười không nổi.

Cô gượng cười: “Em đang đùa sao?”

Omega mắt ngấn nước, thút thít không ngừng: “Là thật mà…”

“Sao lại thế được?” Quý Hành không hiểu, “Tôi đâu có đánh dấu sâu đâu.”

Omega dường như tức giận, khẽ rút tay khỏi tay cô. “Chỉ có chị…”

Quý Hành hiểu ra, trong lòng lo lắng vô cùng nhưng lại dâng lên một chút vui sướиɠ. Đây là omega của cô.

Cô cho rằng đây là do tính chiếm hữu của một Alpha.
« Chương TrướcChương Tiếp »