Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Phế A Có Con, Đã Cải Tà Quy Chính

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Em nghỉ ngơi trước đi, đây là giường của tôi, nếu em không ngại thì cứ ngủ tạm ở đây, tôi đi nói chuyện với dì họ một chút."

Nguyễn Nặc ngồi trên giường, ngoan ngoãn để alpha dìu mình nằm xuống, đắp chăn mỏng, đôi mắt chớp chớp nhìn Quý Hành chỉnh quạt, trông thật thà và cam chịu.

Quý Hành quay lại nhìn Nguyễn Nặc: "Có hơi nóng, tôi chỉnh quạt cho em, nhưng không thể để lâu quá, sợ em bị lạnh."

"Vâng." Nguyễn Nặc mềm mại đáp.

"Nếu nóng quá thì em vén chăn ra nhé." Quý Hành chỉnh quạt hướng về phần dưới cơ thể em ấy: "Chị đi một chút rồi về ngay."

Quý Hành vừa đóng cửa phòng thì bị túm tai.

"Đau, đau, đau, dì họ nhẹ tay thôi!"

Thẩm Yên mặc kệ cô kêu la, trực tiếp túm lấy tai kéo cô vào phòng khách nhỏ, chìa tay ra: "Tiền đâu?"

"Tiền gì hả dì họ." Quý Hành giả vờ ngơ ngác, vò vò tai rồi vắt chân ngồi qua một bên.

Thẩm Yên tức giận: "Con nhãi này, ngay cả tiền của dì mà mày cũng dám lừa! Còn lấy cớ là ngày giỗ mẹ mày, không sợ trời đánh à!"

"Lại còn ra ngoài dụ dỗ omega nữa, mày đúng là… Như Hương sao lại có một đứa con như mày?" Thẩm Yên kể hết mọi tội lỗi của cô, nhưng Quý Hành vẫn thản nhiên, cho đến khi Thẩm Yên nói sẽ đuổi hai người ra khỏi nhà.

Quý Hành nghĩ, không được, cô ngủ ngoài đường thì không sao, nhưng Nguyễn Nặc thì làm sao chịu nổi? Chưa kể, bụng em ấy còn đang mang thai.

Cô vội vàng thu chân lại, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhận lỗi: "Dì họ, con sai rồi, dì mắng đúng, con đúng là đồ tệ hại."

Thẩm Yên khựng lại.

"Dì muốn đánh muốn phạt con đều chịu, chỉ xin đừng đuổi Nguyễn Nặc đi."

Thẩm Yên ngạc nhiên, thật lạ, con nhóc này còn biết nói đỡ cho người khác?

"Nó với con không họ hàng, không quen biết, dì việc gì phải giữ nó lại?"

Quý Hành mặt lộ vẻ khó xử, như có điều gì khó nói, cuối cùng khi thấy ánh mắt của dì họ càng nghiêm nghị hơn, cô bèn thú nhận: "Em ấy đang mang trong bụng cháu trai của dì…"

Sắc mặt Thẩm Yên hơi thay đổi, bà nhìn chăm chú vào Quý Hành, như muốn tìm thấy điểm tương đồng nào đó giữa cô và người mẹ đã khuất, nhưng cuối cùng thất bại.

Quý Hành cảm thấy dì họ đang chuẩn bị gì đó, không biết là chuyện gì. Đúng lúc đó, Thẩm Yên vớ lấy cây chổi lông gà bên cạnh và quất thẳng vào cô. Quý Hành ôm đầu, che mặt, cuộn tròn trên ghế sofa, kêu la thảm thiết: "Đừng đánh nữa dì họ, con sai rồi mà!"

"Con nhãi này, ở ngoài làm loạn, làm cái bụng omega to lên rồi lại chạy đến đây trốn đúng không!"

"Để xem tao có đánh chết mày không, mẹ mày sao lại sinh ra cái đứa vô dụng, hư hỏng như mày!"

"Dì, con không có làm bậy, con không cố ý, dì đừng đánh nữa, đau quá!" Quý Hành lớn tiếng giải thích: "Con biết con sai rồi, con không nên, dì có thể dừng tay lại trước được không?"

Thẩm Yên nguôi giận, dừng tay.

"Nói thật, chuyện là thế nào?"

Quý Hành xoa lưng, đau đến nhe răng trợn mắt, rồi ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Nghe xong, Thẩm Yên không nhịn được cười khẩy, liếc cô một cái, khinh bỉ: "Mày mà nuôi người ta, còn nuôi con nữa à?"

Mặt Quý Hành đỏ bừng, không nói được gì, giờ nghĩ lại, đúng là cô đã quá tự cao, ngay cả bản thân còn khó sống, làm sao nuôi nổi Nguyễn Nặc và đứa trẻ trong bụng.

Thẩm Yên nhìn thấy vẻ ủ rũ của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy mềm lòng.

"Hai đứa thật sự muốn giữ đứa bé này sao?"

Quý Hành cúi đầu: "Ý dì là sao?"

Thẩm Yên gõ đầu cô một cái: "Hai đứa đều còn trẻ con, nuôi nỗi gì! Dì nghĩ tốt nhất là bỏ đi, tìm bệnh viện mà phá."

"Phá, phá bỏ?" Quý Hành trừng mắt nhìn, liếc về phía phòng sách.

Thẩm Yên gắt: "Nói nhảm, mẹ như mày thì đứa con sinh ra cũng không nuôi nổi."

Mặt Quý Hành méo xệch, gãi gãi mặt, lẩm bẩm: "Con có tệ đến thế sao?" Quay đầu lại thấy dì họ đang nhìn mình với ánh mắt đầy khinh bỉ, như muốn nói trong lòng con không tự biết mình là ai sao?

"Để con bàn lại xem sao." Quý Hành bực bội vò đầu.

Nguyễn Nặc ngủ rất say, có lẽ là do căn phòng còn sót lại mùi pheromone, khiến omega đã được đánh dấu hạ bớt cảnh giác, vô thức tìm đến sự dựa dẫm.

Quý Hành ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, chống cằm nhìn cô gái đang say ngủ suốt nửa tiếng, mi mắt bắt đầu không kìm được mà cụp xuống, cô lại lười biếng rồi.

Khi tỉnh dậy, cô bắt gặp Nguyễn Nặc đang rón rén ngồi dậy, cẩn thận nhấc chăn định đắp cho cô.

Quý Hành quay đầu lại, mỉm cười nhìn em ấy. Nguyễn Nặc khựng lại, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, ngồi quỳ trên giường, không biết làm sao.

"Nguyễn Nặc, sao em ngoan thế nhỉ?" Quý Hành chống cằm nhìn em ấy, ánh mắt đầy thích thú.
« Chương TrướcChương Tiếp »