Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Phế A Có Con, Đã Cải Tà Quy Chính

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thái độ của dì họ rõ ràng đã mềm lại, Quý Hành nhanh chóng chớp lấy cơ hội, miệng ngọt như mật, dỗ cho người ta vui vẻ. Cuối cùng, Nguyễn Nặc cũng có một nơi trú chân ở thành phố Trúc Tây.

Quý Hành vừa nghêu ngao hát một giai điệu lạc nhịp vừa bước vào nhà, thấy Nguyễn Nặc ngồi yên lặng trên giường. Nghe thấy cô đến, trên mặt Nguyễn Nặc hiện lên vẻ bối rối, sợ hãi nhìn cô tiến lại gần.

Vẻ ngoài ngoan ngoãn, dễ bắt nạt của em ấy làm Quý Hành muốn bắt nạt, nhưng lại không nỡ. Cảm giác này thật kỳ lạ nhưng lại không tệ.

Quý Hành liền ngồi xuống giường, đá giày ra rồi nằm ngửa: "Vẫn là nằm xuống thoải mái nhất." Cô ngước nhìn Nguyễn Nặc, thấy em ấy lập tức đứng dậy như có điều gì đó sợ hãi. Quý Hành nghiêng người, chống tay lên đầu, trêu đùa: "Nguyễn Nặc, em sợ tôi hả? Sao mỗi lần tôi đến em đều lảng đi?"

Nguyễn Nặc bối rối, khuôn mặt đầy lo lắng, giống như bị vạch trần điều gì đó, sợ làm alpha giận, cô khẽ lắc đầu: "Không, không sợ…"

Quý Hành không tin.

"Lại đây."

Nguyễn Nặc run run môi, sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cũng chậm rãi bước đến bên giường.

Quý Hành bật dậy, quỳ một chân trên giường, nhẹ nhàng nâng cằm em ấy lên, rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng của em ấy. Cô khẽ cười: "Còn nói là không sợ tôi?"

Sau đó cô thả cằm em xuống, xoa xoa đầu em ấy: "Nguyễn Nặc, đừng sợ tôi, thả lỏng đi. Tôi tệ thật nhưng sẽ không làm hại em đâu."

Nguyễn Nặc ngẩn người nhìn cô, cười tít mắt, nụ cười cố tỏ ra thân thiện, có chút đáng yêu. Cảm giác lo lắng trong lòng dần tan biến, em khẽ nở nụ cười, đôi mắt cong cong.

Quý Hành nhìn đến ngẩn ngơ.

"Thôi được rồi, tôi không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, tôi ra phòng khách ngủ." Quý Hành giả vờ ho nhẹ, bàn tay đang nóng lên cũng nhanh chóng rút lại, rời khỏi phòng sách.

Thẩm Yên đang ngồi trong phòng khách ăn hạt dưa, Quý Hành tìm một chiếc sofa dài rồi nằm xuống.

"Dì họ, có công việc nào kiếm tiền nhanh mà không quá mệt không?"

Thẩm Yên lườm cô một cái: "Có, đi cướp ngân hàng là nhanh." Cái đồ lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc không làm mà vẫn có ăn, ít làm mà nhiều tiền!

"Nguy hiểm quá, có công việc nào ít rủi ro hơn không?"

"Cũng có đấy." Thẩm Yên đánh giá cô từ trên xuống dưới: "Mấy cái quảng cáo dán trên cột điện ấy, tuyển người mang thai hộ. Con giỏi thế này, chắc chắn sẽ trúng."

Quý Hành thấy dì họ tuy nói đùa nhưng lại rất thẳng thắn,cô cũng bày ra vẻ mặt ưu sầu: "Con cũng nghĩ mình rất giỏi." Không giỏi thì sao chỉ một đêm mà Nguyễn Nặc lại mang thai chứ?

Thẩm Yên vỗ cô một cái, mắng: "Bây giờ con đã có O rồi, phải sống cho tử tế, đừng có nghĩ đến chuyện lung tung nữa!"

Quý Hành la lên mình oan quá, chẳng lẽ không được nghĩ sao?

Huống hồ bây giờ trong đầu cô chỉ có tiền, tiền và tiền! Chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ chuyện khác.

"Không có thì tốt, nếu không đừng trách dì đuổi con ra khỏi nhà!" Thẩm Yên buông lời cảnh cáo, khiến Quý Hành càng không dám dây dưa với các O khác.

Kiếm tiền thật là khó, Quý Hành cuối cùng đành nằm im, nghĩ rằng cứ để mọi chuyện tự nhiên rồi đâu sẽ vào đó.

Nửa tháng trôi qua, cho đến một ngày vào buổi trưa, Thẩm Yên quay về nhà lấy đồ, nhìn thấy Quý Hành vẫn đang nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa, bà tức giận bước tới tát cô một cái.

Quý Hành ôm đầu tỉnh dậy, mặt mày ngơ ngác vô tội.

"Đã mười hai giờ rồi mà còn ngủ! Hôm nay không ra ngoài tìm việc à?" Thẩm Yên tức giận chỉ vào mặt cô mà mắng: "Quý Hành! Con có thể làm ơn giống một alpha được không? Đừng có mà nằm dài ra như đồ bỏ đi, không chịu tiến thủ, không có chút trách nhiệm gì cả! Con bằng tuổi này mà sao ngủ được nhỉ!"

Bị mắng một trận, Quý Hành bắt đầu thấy khó chịu, cô không nhịn được mà cãi lại: "Phiền chết đi được, em ấy đói thì sẽ tự ra ngoài tìm đồ ăn. Con đã đi tìm việc rồi, nhưng chưa tìm được cái nào phù hợp cả…"

Thẩm Yên càng tức giận hơn, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại: "Lần nào cũng nói không phù hợp, tại sao người ta làm được mà con thì không? Nếu con còn vô dụng như vậy nữa, đừng trách dì tống cổ con ra đường cho rảnh mắt!"

Quý Hành lập tức tỉnh táo, bị đuổi ra khỏi nhà thì chỉ còn nước ngủ ngoài đường thôi, không thể để như vậy được.

"Được rồi, chiều nay con sẽ ra ngoài tìm tiếp."

Thẩm Yên lấy đồ xong, trừng mắt nhìn cô một cái rồi bỏ đi.

Quý Hành uể oải ngồi dậy nấu cơm, sau đó vào phòng sách gọi người.

Phụ nữ mang thai thường hay buồn ngủ, Quý Hành nhẹ nhàng gọi Nguyễn Nặc dậy, còn trêu chọc: "Ngủ còn nhiều hơn cả tôi nữa."

Nguyễn Nặc đỏ mặt.

Ăn cơm xong, Quý Hành ra ngoài tìm việc. Trước khi đi, cô dặn Nguyễn Nặc đừng chạy lung tung.

Cô đi khắp nơi nhưng vẫn không tìm được công việc ưng ý. Vì sợ bị mắng, Quý Hành về nhà rất muộn, dì họ đã ngủ từ lâu.

Cô lén lút mò vào bếp, trong tủ lạnh còn ít hoa quả, ăn tạm rồi Quý Hành nhẹ nhàng đi vào phòng sách, đánh thức Nguyễn Nặc.

Nguyễn Nặc dụi mắt: "Quý Hành?"
« Chương TrướcChương Tiếp »