Chương 14: Đều là Sói mắt trắng, không có một ai hiếu thuận

Liễu di nương đợi một lúc, thấy Lan di nương bước vào cửa, vội vàng hỏi: “Sao rồi, có thấy lão tiện nhân kia

không? Có phải ả sắp chết

không?”

Lan di nương lắc đầu run sợ: “Đừng nói Lão phu nhân, đến cửa Ngọc Viên, thiếp thân còn chưa vào được ….. “

“Bang!” Chum trà vỡ nát dưới chân Lan di nương, Liễu di nương oán trách thóa mạ: “Đồ vô dụng! Đến cửa cũng

không

qua được, đúng là phế vật!”

Khuôn mặt già nua của Lan di nương đầy nước mắt: “Tỷ tỷ, là thiếp thân vô dụng, ngài đừng tức giận,

không

tốt cho thân thể….” Ngươi tài giỏi, ngươi lợi hại, chả phải cũng giống ta, cửa Ngọc Viên cũng

không

qua được hay sao, sinh được hai nhi tử thì sao chứ? Đời này

không

phải cũng chỉ là tiện thiếp ư?

“Cút! Nhìn thấy ngươi đã thấy bực mình!” Liễu thị tức giận

đi

vào phòng, nằm

trên

giường một lúc thì nha hoàn thiếp thân tới báo: “Sáng sớm nay nha đầu Tĩnh Vân chết tiệt kia

đích thân đến phòng bếp nói chuyện cùng đại sư phụ và nương tử quản sự một hồi lâu, sau nàng lại ra tiền viện kêu gã sai vặt mời bà già A Du kia tới, hành sự vô cùng chặt chẽ, cẩn thận.”

Liễu thị vẫy tay, nha hoàn này liền quỳ gối bên cạnh đấm bóp chân cho nàng: “Còn

đích thân đến phòng bếp, chính là

đang

đề phòng chúng ta …..” Nếu là như vậy, muốn ra tay ở phòng bếp sẽ càng khó khăn!

Đại sư phụ và nương tử quản sự ở phòng bếp dù sao cũng là thân tín của lão quản gia, mà lão quản gia lại cực kì trung thành với Tô Ngọc Dung. Mặc kệ nàng dùng bao nhiêu thứ tốt cũng

không

mua chuộc được, hơn nữa lão quản gia là lão nô mấy chục năm của Phong gia, căn cơ thâm sâu, nàng hợp lực cùng hai nhi tử cũng

không

thể làm gì được lão, chỉ có thể

âm

thầm nuốt cơn tức xuống.

Sáng nay khi biết tin Ngọc Viên thỉnh đại phu, nàng còn nghĩ nhân cơ hội này động thủ, để cho nha đầu Thanh Thanh kia trực tiếp về chịu tang.

Nhưng

không

ngờ con nha đầu chết tiệt Tĩnh Vân quá đắc lực,

đích thân đến phòng bếp dặn dò, lại mời lão A Du đến phủ, thật đủ cẩn thận.

Nhưng cơ hội tốt như vậy mà để vụt mất ….. Nàng

không

cam lòng, nghĩ nghĩ, liền mở miệng nói: “Khi nào Nhị gia trở về thì kêu hắn đến găp ta.”

“Vâng”.

A Du ở phủ, gánh nặng dỗ Tô Ngọc Dung uống thuốc liền đặt

trên

người của A Du.

A Du bưng thuốc, để sát vào miệng Tô Ngọc Dung, cười nói: “Bộ dáng

không

thích uống thuốc của Lão phu nhân và đại tiểu thư giống nhau như đúc. Lão nô vẫn nhớ rõ, đại tiểu thư lúc nhỏ sinh bệnh, cũng ngậm miệng chơi xấu y như vậy.”

Lời này vừa thốt ra, Tô Ngọc Dung liền cười, vô cùng ngượng ngùng cười: “Ta đúng là

không

nói lại được ngươi …” Vừa nói vừa cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch.

Cửu Nhi thấy vậy lập tức bưng nước đường lại gần.

Tô Ngọc Dung uống hơn nửa chén nước đường, vị đắng trong miệng mới dần dần trôi

đi, bấm bấm ngón tay tính ngày: “Bây giờ là giữa tháng tư, phỏng chừng đến giữa tháng năm thì Thanh Thanh sẽ về, nàng về nhà một lần cũng

không

dễ dàng gì, ta muốn nàng ở nhà khoảng hai tháng, chờ đến mùa thu mát mẻ rồi bảo nàng trở về, chỉ là

không

biết có được hay

không?”

“Đại tiểu thư về hầu bệnh, đừng nói hai tháng, cho dù là ba tháng cũng

không

thành vấn đề.”

Tô Ngọc Dung cười cười,

đang

muốn nói thì Cửu Nhi tiến vào báo: “Lão phu nhân, nhị gia tới, nói là muốn thăm Lão Tước gia một chút.”

Tô Ngọc Dung nghe thế hừ lạnh một tiếng: “Để hắn chờ một lát”. Cửu Nhi nghe lời mà

đi.

Hòe Nhi cũng đỡ Tô Ngọc Dung đứng dậy, A Du vừa sửa sang lại xiêm y cho nàng vừa nói: “Hẳn là do buổi sáng Lan di nương

không

vào được nên tiện nhân kia lại nghĩ ra biện pháp đến đây thăm dò tin tức.” Dứt lời, chỉnh sửa quần áo thật chỉnh tề cho Tô Ngọc Dung rồi đưa nàng ra tiền sảnh ngồi chơi cờ.

Lúc Phong Luân Viễn

đi

vào, liền thấy lão bà nghe nói đêm qua bệnh nặng, giờ lại ngồi ở sát cửa sổ, khí sắc

không

tồi

đang

cùng nha đầu chơi cờ. Ánh mắt hắn nhìn Tô Ngọc Dung đầy nghi hoặc, thấy thần sắc của Tô Ngọc Dung cũng

không

giống

đang

bị bệnh, bèn hạ mắt tiến lên hành lễ: “Bái kiến mẫu thân.”

Tô Ngọc Dung ừ một tiếng, nhìn hắn xua xua tay: “Tới thăm cha ngươi ư, mau vào

đi

thôi.”

không

cho hắn có cơ hội nói thêm.

Phong Luân Viễn từ trước đến nay là người

không

kiên nhẫn, thấy Tô Ngọc Dung lạnh mặt đối đãi, tự nhiên

không

chịu nhượng bộ lấy lòng, quay người

đi

vào trong phòng.

Bình thường, huynh đệ hai người

không

phải ngày nào cũng tới, nhưng cách ba bốn ngày, vẫn tới làm dáng. Phong Luân Viễn vốn

không

phải thật lòng đến thăm, thấy cha hắn vẫn chưa đổi đệm giường, khắp nhà ở đều là mùi vị khó ngửi, hắn vừa tiến vào liền nhíu mày, lấy tay áo che miệng mũi, đứng xa

không

chịu đến gần.

Phong Vu Tu thấy hắn tới, lại mang bộ dáng ghét bỏ giống đại ca của hắn, trong lòng … Ngoài thất vọng thì

không

còn cảm xúc nào khác, nuôi dưỡng hai nhi tử, đều là sói mắt trắng,

không

có một ai hiếu thuận.

Phong Luân Viễn đợi đến khi nha hoàn thay xong đệm giường, xông huân hương khắp phòng, mới chịu tiến lại gần, cũng

không

chịu ngồi xuống, đứng ở trước giường dối trá hỏi hai câu: “Hôm nay phụ thân cảm thấy thế nào?Người đã ăn canh gì rồi?”

Nha hoàn bưng lư hương đứng ở một bên cúi đầu đáp: “Hồi nhị gia, Lão Tước gia hôm nay khá tốt, mỗi bữa đều ăn nhiều hơn một chén cháo ạ.”

“Ừ.”Phong Luân Viễn nhìn cha hắn

đang

nhắm mắt như

đang

ngủ, liền ho nhẹ một tiếng: “Lão Tước gia mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi nhớ chăm sóc tốt cho người.” Nói xong liền quay người

đi

ra ngoài.

Phong Vu Tu chờ

không

còn tiếng bước chân mới mở mắt ra, trong lòng thở dài: Ta lười xem bộ mặt giả dối của ngươi… Lười xem ngươi, nuôi dưỡng nhi tử như vậy để làm gì? Trừ bỏ bực bội, cũng chả có tác dụng nào khác.

Phong Luân Viễn

đi

qua tiểu thính, còn hành lễ với Tô Ngọc Dung.

Tô Ngọc Dung xua xua tay, để hắn rời

đi.

Thấy hắn rời

đi, A Du lắc đầu: “Hai nhi tử của Lão Tước gia, người này so với người kia đều

không

có chút tiền đồ nào. Con lớn thì tốt mã nhưng óc heo, con bé thì có chút đầu óc, nhưng thông minh lại bị thông minh hại. Ai, đáng thương cho Lão thái gia năm đó một tay gây dựng gia nghiệp, vậy mà lại bị hủy trong tay hai người này. Thật đáng tiếc!”

Tô Ngọc Dung nghe vậy gật gật đầu, đáng tiếc nói: “Đáng tiếc tước vị này

không

thể truyền lại cho con rể, nếu

không

với bản lĩnh và tài học của con rể, nhất

định có thể giúp phủ bá tước đông sơn tái khởi một lần nữa!”

A Du nghe vậy bèn cười: “Lão phu nhân, điều này mà ngài cũng dám nghĩ tới!”

Phong Luân Viễn từ Ngọc Viên trở về, kể lại việc Tô Ngọc Dung

không

bị bệnh nặng cho Liễu thị, Liễu thị tức giận cơm chiều cũng

không

muốn ăn.

Bệnh của Tô Ngọc Dung, đến nhanh mà

đi

cũng nhanh, mới qua có hai ba ngày, tinh thần đã hồi phục. Hơn nữa nếu trời

không

thật sự nóng, mỗi ngày nàng đều

đi

dạo trong sân, nhàn rỗi còn hái hoa đưa bọn nha hoàn làm bánh hoa ăn.

Một hôm, nàng

đang

đi

dạo trong hoa viên, nghe thấy tiếng ‘o o’ đập cánh của ong mật, ngẩng đầu lên thấy

trên

cây hòe già có một tổ ong to bằng nắm tay. Nàng vốn cũng

không

định làm gì, nhưng sợ mấy ngày nữa nữ nhi về dạo hoa viên lại bị đốt nên kêu người lấy tổ ong xuống.

Cửu Nhi là người ham chơi, nàng cầm tổ ong đã được gỡ xuống tới trước mặt Tô Ngọc Dung lấy lòng: “Lão phu nhân, người xem này, tổ ong

không

những có mật còn có cả ấu trùng nữa! Ấu trùng này xào lên, chấm mật ong ăn rất ngon, người có muốn nếm thử

không?”

Tô Ngọc Dung

đang

định nói mình

không

muốn ăn, nhưng lời đến miệng lại đổi thành: “Vậy ngươi

đi

xào lên, ta mang đến cho Lão Tước gia nếm thử.”