Chương 22: Thiên la địa võng

Tô Ngọc Dung ngước mắt nhìn lão già nằm đối diện, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi xem hắn như vậy còn có thể sống được mấy ngày. Một kẻ sắp chết, cứ để hắn tự sinh tự diệt

đi. Cần gì phải vì





mà bẩn tay, khiến bản thân tạo sát nghiệp?”



đình Ninh thầm thở dài, nhìn biểu tình uể oải của Tô Ngọc Dung: “Giờ biểu muội

đi

rồi,

không

có ai ở cạnh bên cùng người trò chuyện. Như vậy quá quạnh quẽ. Bằng

không

để nha đầu Sở Sở lại đây bồi người vài ngày?”

Tô Ngọc Dung nghe vậy liền lắc đầu, dở khóc dở cười: “Ngươi cũng thôi

đi, ta lớn tuổi thích thanh tịnh, nếu nha đầu Sở Sở đến đây bồi ta thật, ta cũng bị nàng luyên thuyên đến chết mất thôi!”

Dứt lời, thở dài nhìn tôn tử: “ Ngươi

không

cần lo lắng cho ta, thân mình ta vẫn tốt, bên người còn có nha đầu Tĩnh Vân, nên cũng

không

lo quạnh quẽ. Nhưng còn nhị ca trong nhà tuổi đã lớn, các ngươi cần thật cẩn thận để tâm chăm sóc mới được.”

“Tiểu





yên tâm, thân mình nhị thúc gần đây vẫn tốt.”

Hai



cháu trò chuyện trong phòng, được một lát Tô Ngọc Dung liền bảo hắn dẫn theo người nhà hồi phủ. Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, nàng cúi đầu,

không

biết suy nghĩ gì.

Lúc A Du vào phòng, Tô Ngọc Dung

đang

buồn ngủ mơ mơ màng màng, thấy A Du liền tỉnh táo lại, cười cười hỏi: “Xe đã

đi

xa rồi chứ?”

A Du gật đầu, lau mồ hôi

trên

trán,vừa lấy quạt tròn bên cạnh quạt vừa nói: “Đã

đi

xa rồi lão phu nhân, lão quản gia phái người đưa đại tiểu thư ra cửa thành, người hãy yên tâm.”

Tô Ngọc Dung gật đầu, nhìn A Du dù lớn tuổi vẫn vì mình mà chạy trước chạy sau, trong lòng vạn phần băn khoăn, nhoài người tới giữ chặt tay A Du: “Kỳ thật ta từng nghĩ để ngươi ở nhà an tâm dưỡng lão, tránh phải chạy qua chạy lại giữa hai bên. Tuổi ngươi cũng lớn, hầu hạ ta cả đời, giờ già rồi vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ta, trong lòng ta cũng

không

nỡ để ngươi phải vất vả như vậy.”

Nói xong, hốc mắt Tô Ngọc Dung liền đỏ: “A Du, từ khi ta gả vào Phong gia, may mà có ngươi ở bên bầu bạn chăm sóc, bằng

không

ta sao có thể sống được đến giờ? Cả đời này, hiểu ta nhất chính là ngươi, che chở ta cũng là ngươi, ta liên lụy ngươi cả đời, giờ già rồi, cũng nên để ngươi hưởng phúc.”

A Du cũng khóc, người khác có thể

không

biết tiểu thư đã phải chịu đựng những gì, nhưng nàng biết, nàng đau lòng, nên dù giờ đã già, nàng cũng luyến tiếc

không

muốn để tiểu thư phải một mình ở nơi này, ngày ngày đối đầu với lũ khốn kiếp

không

bằng cầm thú kia.

Tô Ngọc Dung thấy A Du khóc liền lắc đầu, lau nước mắt, vỗ vỗ tay nàng: “Nghe ta, từ ngày mai

không

cần lo lắng cho ta, an tâm ở nhà bồng tôn tử, ngươi cũng biết nha đầu Tĩnh Vân, nàng thông tuệ cẩn thận, lại vô cũng ổn trọng, có nàng ở bên cạnh ta, ngươi cứ yên tâm.”

“Đừng khóc A Du, cũng

không

phải sẽ

không

gặp nhau nữa, nếu ngày nào đó ta nhớ ngươi, sẽ lại kêu Đại Lưu nhà ngươi đưa ngươi đến trò chuyện với ta, đến khi đó ngươi cũng đừng chê ta phiền phức đó.”

“Lão nô sao có thể ghét bỏ tiểu thư ….”

Tô Ngọc Dung cười lau nước mắt, hướng ra ngoài kêu: “Cửu Nhi, bảo phòng bếp hôm nay làm thêm vài món ăn, vào hầm rượu mang một bầu rượu trái cây ra, đêm nay ta với A Du





uống vài chén.”

“Dạ vâng.”

Buổi tối, sau khi uống mấy chén rượu trái cây, Tô Ngọc Dung thấy hơi choáng váng, được Tĩnh Vân và Hòe Nhi dìu đến nằm nghỉ

trên

giường để tỉnh rượu. Qua một lúc, nàng híp mắt nhìn Hòe Nhi: “Hòe Nhi, bưng cho ta một chén trà tiêu thực.”

Hòe Nhi vâng lời

đi

ngay, Tĩnh Vân ngồi cạnh quạt cho nàng, nàng

cố mở to đôi mắt mơ hồ, nhìn Tĩnh Vân nhẹ giọng nói: “Từ mai, cũng

không

cần thiết phải theo dõi sát sao phòng bếp nữa.” Phải cho bọn chúng có cơ hội ra tay chứ.

Tĩnh Vân nghe vậy, tức khắc ngừng quạt, hai mắt nghi hoặc nhìn Tô Ngọc Dung: “Lão phu nhân, như vậy

không

ổn!”

Nếu như

không

cẩn thận theo dõi, lũ rắn chuột kia

không

biết sẽ làm trò gì hại người, rốt cuộc Lão phu nhân

đang

muốn làm gì vậy?

Tô Ngọc Dung nhìn ánh mắt hoài nghi của Tĩnh Vân, kéo tay nàng vỗ nhẹ cười: “Nha đầu ngốc, đừng lo lắng, ta có chừng mực, ngươi chỉ cần theo lời ta hành sự,

không

được nói cho bất cứ kẻ nào.”

Tĩnh Vân rớt nước mắt: “Lão phu nhân, người đây là muốn lấy thân làm mồi nhử sao?”

Tô Ngọc Dung hướng nàng xua tay: “Phong Vu Tu làm hại mẫu tử chúng ta phải xa cách nhau, chính hắn lại muốn con cháu đầy đàn, sum vầy bên cạnh hắn, hắn cứ nằm mơ

đi! Hiện giờ Thanh Thanh cũng đã đứng vững ở nhà chồng, về sau ta cũng

không

cần lo lắng về nàng nữa. Cho nên, những món nợ cũ, cũng nên cùng bọn chúng tính toán cho tốt!”

Phong Viễn Hoài một lòng mong muốn tước vị. Hiện giờ thấy lão già đó chậm chạp chưa chết, mình lại

không

tiến cung thượng tấu thỉnh phong, hắn sao có thể nhẫn nhịn chờ đợi? Nếu nàng đoán

không

sai,

không

qua mấy ngày nữa, hắn căn bản

không

dằn lòng được mà gấp gáp ra tay!

Bên trong hậu trạch, muốn giết người một cách vô hình quá dễ dàng, cho nên nàng nhất đinh phải nắm giữ quyền chủ động. Chủ động cho bọn chúng có cơ hội xuống tay, sau đó giăng sẵn thiên la

địa võng, chờ bọn chúng tự chui đầu vào lưới.

Mà phòng bếp, chính là nơi giăng bẫy tốt nhất.

Nếu bọn chúng

không

động thủ, thì coi như nước sông

không

phạm nước giếng. Nếu bọn chúng dám động, vậy đừng trách nàng tàn nhẫn độc ác.

Nàng cầm chặt tay Tĩnh Vân, trịnh trọng nói: “Nghe lời ta, đừng nói cho bất cứ ai, đừng phá hỏng chuyện của ta!”

Tĩnh Vân khóc lóc gật đầu: “Nô tỳ đã hiểu ….”

Mấy ngày sau, trời tối, trong viện của Liễu thị, mẫu tử ba người cùng nhau ngồi uống trà.

Liễu thị nhìn đại nhi tử, mấy ngày gần đây thấy hắn vì chuyện Phong Thanh Thanh về Giang Nam mà khí sắc và tâm tình khá tốt, liền nhỏ giọng hỏi: “Viễn Hoài, giờ tiểu tiện nhân kia

đi

rồi, việc kia, ngươi tính khi nào động thủ?”

Phong Viễn Hoài nghe vậy, chậm rãi để chén trà xuống, nhìn đệ đệ hỏi: “Người bên kia, chuẩn bị thế nào rồi?”

Phong Luân Viễn gật đầu: “Hai ngày qua, sau khi tiểu tiện nhân trở về Giang Nam, lão tiện nhân chỉ lo ở trong phòng thương tâm, phòng bếp bên kia có vẻ lơi lỏng, người đệ đã an bài, dược cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đại ca lên tiếng thôi!”

Phong Viễn Hoài nghe vậy, khẽ cụp mắt, nhất thời

không

nói lời nào.

Liễu thị nhìn bộ dáng đại nhi tử do dự

không

quyết đoán, tức giận đập bàn: “Viễn Hoài, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Đệ đệ ngươi đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ rồi, chỉ còn đợi câu nói của ngươi, ngươi do dự cái gì?”

Phong Viễn Hoài nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, lúc này mới nói: “Con chỉ lo, vạn nhất sự việc bại lộ thì phải làm sao?”

Phong Luân Viễn nhìn bộ dáng túng quẫn của đại ca, khóe mắt khinh thường: “Đại ca, huynh đường đừng là một đại nam nhân, nghĩ tới chuyện này sợ trước sợ sau, có còn chút khí khái nam tử nào hay

không? Vì để huynh sớm nhận tước, đệ tốn

không

ít tâm tư? Dược là đệ hao tổn tâm huyết tìm thấy, người cũng là do đệ an bài, sau khi đệ tất bật một hồi, kết quả huynh lại sợ? Vậy mà huynh cũng có thể?”

“Hôm nay ở đây đệ nói cho huynh biết, nếu huynh muốn sớm nhận tước, cũng đứng có lòng dạ đàn bà! Nếu sợ, ngày mai đệ liền bảo người rút lui, dược cũng ném

đi, huynh chờ ba bốn năm sau lão tiện nhân kia chết, rồi hãy nhận tước

đi!”

Phong Viễn Hoài bị đệ đệ châm chọc một phen, sắc mặt vô cũng khó coi, nhìn nương và đệ đệ nhìn mình như phế vật, hắn hạ tâm ngoan độc: “Động thủ

đi! Để ta chờ bốn năm, ta chờ

không

được!”

Hai ngày sau, trời tối, Tô Ngọc Dung

đang

nằm giường ở tiểu thính, để nha hoàn ngồi quạt cho nàng, Tĩnh Vân vội vàng

đi

vào, nhận lấy cấy quạt trong tay nha hoàn: “đi

xem bồn băng trong phòn Lão Tước gia xem có cần thêm băng

không?”

Nha hoàn tuân lệnh vào phòng, Tĩnh Vân lúc này mời nhíu mày ghé sát tai Tô Ngọc Dung nói: “Lão phu nhân, mấy ngày trước phòng bếp mới có một nha đầu tới, đã điều tra ra lai lịch, quả nhiên là biểu muội bà con xa của tiểu thiếp Phong Luân Viễn, Dương quản sự để nàng chuyên đun nước.”

Tô Ngọc Dung câu môi cười lạnh, hừ nhẹ nói: “Dương quản sự quả là người thông minh thức thời, nhanh chóng ninh bợ Tước gia tương lại. Trông coi đun nước ….. Đây chính là một chỗ tốt đó …..