Chương 37: Đuổi Liễu thị (1)

“Phong Vu Tu!” Tô Ngọc Dung hoảng loạn phẫn nộ đuổi theo, còn chưa bước ra khỏi chính sảnh

đã

bị hai nha đầu kéo về phòng.

“A Du, A Vân, hai các ngươi kéo ta lại làm gì?”

Ta muốn đuổi theo cản cẩu nam nhân kia đuổi Liễu thị

đi! Bằng

không

chờ

hắn

đuổi Liễu thị

đi, nàng làm gì còn cớ gì hay để hòa li với

hắn!

A Du, A Vân gắt gao ấn nàng

trên

ghế, A Vân

nói: “Tiểu thư, người đừng giãy giụa nữa! Ta với A Du

không

để người ra ngoài đâu! Tuy rằng



gia tới cãi nhau với người là

không

đúng, nhưng vừa rồi



gia cũng

nói

nguyện ý đuổi Liễu thị

đi, đây chính là chuyện tốt!”

A Du cũng hung hăng gật đầu: “Đúng vậy, vì Liễu thị kia mà mới tân tiểu thư và



gia

đã

cãi nhau. Giờ vất vả lắm



gia mới quyết định đuổi Liễu thị

đi, chúng ta hẳn nên cao hứng mới phải!”

Tô Ngọc Dung quả

thật

muốn phát điên! Nàng

không

muốn đuổi Liễu thị

đi, nàng cầu mong Liễu thị ở lại! Cầu mong!!!!!!!!!!!!!

“Hai người các ngươi mau buông ta ra, ta đuổi theo

không

phải vì muốn cãi nhau với Phong Vu Tu, ta muốn

đi

xem ……”

“Tiểu thư!” A Du và A Vân đều nghiêm túc nhìn nàng, A Vân

nói: “cô

gia đuổi Liễu thị

đi

thì

có gì hay để xem? Người cứ ngồi ở đây đợi tin tức tốt là được! Vất vả lắm



gia mới ra quyết định, nhỡ đâu bây giờ tiểu thư đến

nói



không

phải, kí©h thí©ɧ



gia, làm



gia hối hận lật lọng

không

đuổi Liễu thị

đi

nữa, vậy

thì

lại mất nhiều hơn được!”

A Du gật đầu: “Cho nên Tiểu thư à, người cứ an tâm ngồi đây, chờ tin



gia thôi!”

nói

xong, nàng hướng A Vân nháy mắt, A Vân liền xoay người đóng cửa lại, dáng vẻ tuyệt đối

không

để nàng ra ngoài gây chuyện xấu!

Tô Ngọc Dung tức hết chỗ

nói, hai nha đầu này gan to bằng trời, cư nhiên dám đóng cửa trông giữ nàng!

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, kiếp trước Phong Vu Tu thích Liễu thị như vậy, kiếp này sao có thể chỉ vì cãi nhau với mình mà đuổi Liễu thị

đi,

nói

không

chừng chẳng qua chỉ là

hắn

cố ý

nói

lời tàn nhẫn thôi.

Nhưng kiếp trước nàng

không



không

đi

thỉnh an,

không

khiến lão thái bà đó sinh bệnh nằm

trên

giường, nhỡ đâu Phong Vu Tu vì

không

muốn lão thái bà tức giận, mà thực

sự

đuổi Liễu thị

đi, muốn xây dựng mỗi quan hệ phu thê hòa thuận giả dối ngoài mặt với nàng

thì

phải làm sao?

Mất

đi

Liễu thị, nàng biết lấy lý do gì về nhà khóc đòi hòa ly?

Nghĩ vậy, nàng càng thấy

không

ngăn Phong Vu Tu

không

được, kiên quyết giãy giụa đứng dậy. Hai nha đầu lại dùng sức túm lấy nàng, ấn nàng ngồi

trên

giường: “Tiểu thư, đừng phí sức. Lần trước người từng

nói

chỉ cần



gia đuổi Liễu thị

đi, người có thể sống

thật

tốt với



gia. Giờ



gia

đi

đuổi Liễu thị, nô tỳ tuyệt đối

không

để người ra ngoài làm hỏng việc.”

“Ta

đi

ra ngoài xem thôi,

không

nói

gì cả, cũng

không

không

nháo loạn được chưa?”

“không

được!”

Bên này, Phong Vu Tu vừa ra khỏi cửa Ngọc Viên liền hấp tấp tới sân của Liễu thị, Kim Trung

trên

mặt đầy vạch đen hỏi: “Công tử, người

thật

sự

đuổi Liễu di nương

đi

sao?”

Phong Vu Tu hừ lạnh

một

tiếng: “Bằng

không, chờ đến khi Tô Ngọc Dung nàng vì Liễu thị mà mỗi ngày lại cãi nhau, nháo loạn với ta, để người toàn kinh thành biết ta với nàng chỉ vì

một

thϊếp thất mà bất hòa sao? Cuộc sống còn dài? Đuổi Liễu thị

đi

có thể khiến Tô Ngọc Dung yên ổn sống cùng ta, người

nói

xem cái nào có lời hơn?”

Sau ót Kim Trung chảy đầy vạch đen: “Nhưng Liễu thị cũng

không

làm gì sai …. Công tử cứ như vậy đuổi nàng

đi, người khác

sẽ

nói

người bạc tình …..”

“Bạc tình

thì

bạc tình! Ta cũng

không

thể vì

một

tiểu thϊếp mà khiến chính thê tức giận.”

Hơn nữa, nữ nhân Liễu thị này, những việc kiếp trước ả làm,

hắn

vẫn nhớ



ràng. Nàng với nhi tử vì tước vị mà hạ độc Tô Ngọc Dung, hại thân thể Tô Ngọc Dung suy sụp ….

một

nữ nhân mặt ngoài dịu ngoan, nội tâm độc ác, nếu

không

đuổi nàng

đi, chẳng lẽ chờ nàng ở lại trong phủ hại người khác sao? Đuổi nàng ta

đi



không

phải gϊếŧ chết nàng ta, xem như

hắn

đã

tận tình tận nghĩa!

Giờ người khác có

nói



hắn

cũng

không

để bụng,

hiện

giờ

hắn

chỉ để ý mình Tô Ngọc Dung. Chỉ cần Tô Ngọc Dung

không

có cách nào hòa li với

hắn,

hắn

làm gì cũng được!

Khi còn trẻ, Liễu thị cũng rất đẹp, da thịt trắng nõn, gương mặt mượt mà, đôi mắt hạnh đen lúng liếng hàm chứa nước. Lúc này nàng

đang

ở trong phòng làm vớ giày cho Phong Vu Tu, nha hoàn Tiểu Hoàn giúp nàng sửa sợi tơ bên cạnh, cười

nói: “Di nương, nô tỳ nghe

nói

sáng nay vị ở Ngọc Viên kia

không

thỉnh an phu nhân, khiến phu nhân tức giận sinh bệnh, sau đó công tử thờ phì phì

đi

đến Ngọc Viên, lúc này chắc chắn

đang

cãi nhau ở Ngọc Viên.”

Liễu thị mặc

một

thân váy hồng nhạt, ngồi bên cửa sổ, mặt tươi cười: “Vị đại tiểu thư ở Ngọc Viên kia, tính tình

thật

cao ngạo, hành

sự

cũng kiêu ngạo. Công tử thở phì phì đến Ngọc Viên của nàng, nàng chịu được mới lạ, nếu ta đoán

không

nhầm,

hắn

giờ bọn họ

đang

cãi nhau long trời lở đất!”