Chương 37-4: Đuổi Liễu thị (4)

Tô Ngọc Dung bị tiếng Phong Vu Tu dọa sợ, quay đầu liền thấy vẻ mặt đầy ý cười của

hắn, phía sau là Kim Trung, cầm

một

đống y phục của

hắn

tới!

Trong lòng Tô Ngọc Dung như bị bóp chặt.

Phong Vu Tu đến, mang theo xiêm y của

hắn

đến! Sau khi

hắn

đuổi Liễu thị

đi, liền trắng trợn đến ở chỗ mình!

Làm sao bây giờ? Nàng

không

muốn ở cùng với nam nhân cầm thú này!

Nàng xinh đẹp như hoa, tên cẩu nam nhân này tuyệt đối

sẽ

thấy sắc nảy lòng tham! Tuy rằng nàng mong Thanh Thanh trở về bên nàng

một

lần nữa. Nhưng sinh hài tử cùng nam nhân này, nàng

không

cần! Nàng muốn hòa li với

hắn!

“Ngươi ra ngoài!” Tô Ngọc Dung rối loạn, Phong Vu Tu hoàn toàn

không

ra chiêu như kiếp trước, nàng căn bản

không

đoán được hành vi và ý đồ của

hắn!

A Du và A Vân thấy Tiểu thư

không

cho



gia mặt mũi, vội vàng liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau

đi

tới,

một

người

nói: “Mời công tử ngồi, nô tỳ pha trà cho người.”

một

người chạy đến chỗ Kim Trung, nhận lấy

một

đống xiêm y lớn: “Nô tỳ

sẽ

đi

an trí xiêm y của công tử.”

Tô Ngọc Dung phẫn nộ nhìn hai nha đầu bán ứng mình, hận

không

thể mắng các nàng

một

trận!

A Du, A Vân làm việc nhanh nhẹn, Phong Vu Tu vô vùng hưởng thụ. Ánh mắt

hắn

đắc ý nhìn Tô Ngọc Dung thống hận

hắn

lại

không

làm gì được. Sau khi A Du đặt chén trà lên bàn,

hắn

liền xua tay: “Lui xuống

đi.”

“Vâng.” A Vân và A Du vui mừng lui xuống, còn vô cùng hiểu ý đóng cửa phòng lại.

Tô Ngọc Dung nhìn hành động của hai nha đầu kia, đau cả ngực, ngón tay vặn xoắn đệm giường, hung tợn trừng mắt lườm Phong Vu Tu. Nàng quyết định chỉ cần

hắn

động tay động chân, nhất định

sẽ

cào nát mặt

hắn.

Tâm tình Phong Vu Tu cực tốt uống

một

ngụm trà, bấy giờ mới nhìn Tô Ngọc Dung, hứng thú bừng bừng trêu nàng: “Ngươi nhìn ánh mắt mình

đi, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Ta vẫn

không

hiểu, ngươi sao còn giận ta? Ngươi giả bệnh

không

đi

thỉnh an mẫu thân, ta cũng

không

tính toán với ngươi, ngươi

không

thích Liễu thị ta cũng nhanh chóng đuổi nàng ta

đi, mọi chuyện ta đều theo ý của ngươi. Tôn nghiêm của ta đều đưa ngươi, ta muốn sống

thật

tốt với nàng, cũng cho nàng thấy quyết tâm của ta, sao nàng còn

không

hài lòng?”

Tô Ngọc Dung tức muốn bốc khói, đúng vậy,

hắn

đuổi Liễu thị

đi, đúng là làm rất tốt! Càng có vẻ như bụng dạ nàng hẹp hòi, vô cớ gây rồi!

Việc tốt đều là

hắn

làm, tức giận là do nàng cố ý gây

sự!

Nam nhân đáng giận! Tại sao đời này

không

giống đời trước? Nàng muốn chọc giận

hắn, muốn

hắn

hòa li với nàng sao lại khó như vậy?

Phong Vu Tu nhìn Tô Ngọc Dung tức giận, lại

không

thể

nói

gì, trong lòng cười vô cùng mãn nguyện, nhưng

trên

mặt lại làm bộ đau đớn:”Tô Ngọc Dung, phu nhân, ta cầu xin nàng, nếu mọi việc

đã

qua, nàng cũng đừng tức giận, chúng ta sống

thật

tốt với nhau được

không?”

không

được!

không

được! Ta

không

muốn sống với ngươi! Ta muốn hòa li với ngươi! Hòa li! Hòa li! Hòa li!!!!!!

Tô Ngọc Dung sắp tức điên rồi! Nàng

không

muốn nhìn thấy tên cẩu nam nhân trước mặt chút nào, nàng sợ nàng

không

khống chế nổi mà gϊếŧ

hắn!

Nhìn Tô Ngọc Dung tức giận đứng dậy định

đi

ra khỏi phòng, Phong Vu Tu vội vàng đứng lên ngăn đường nàng, nhưng vì quá nhanh, nên nàng và

hắn

va vào nhau.

“Ngươi ngăn đường ta làm gì?” Nghĩ

hắn

muốn ôm nàng, Tô Ngọc Dung khϊếp sợ vội lui về sau, vẻ mặt đề phòng nhìn Phong Vu Tu.

Phong Vu Tu cười bất đắc dĩ, hạ cánh tay ngăn nàng xuống.

hắn

sờ mũi, ngó lơ ánh mắt gϊếŧ người của nàng từ từ bước đến gần nàng.

hắn

bước lên

một

bước, Tô Ngọc Dung lui về sau

một

bước,

hắn

lại tiến lên tiếp cận nàng.

“Ngươi tránh xa ta ra!” Tô Ngọc Dung khẩn trương nắm chặt khăn, từng bước lui về sau, cho đến khi bị Phong Vu Tu ép sát từng bước ngã ngồi

trên

đệm giường.

Phong Vu Tu đến gần nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ánh mắt khẩn trương của nàng. Nhìn lông mi nàng khẽ động như thỏ con bị dọa sợ, người Phong Vu Tu chợt nóng lên, giọng

nói

cũng khan khan: “Ngươi sợ ta làm gì? Ta là phu quân của ngươi!”

Tô Ngọc Dung trừng mắt lườm

hắn, ý đồ muốn dùng ánh mắt hung ác bức lui kẻ địch: “Ta

nói

ngươi tránh xa ta ra! Bằng

không

đừng trách ta

không

khách khí!”

Giờ khắc này, nhìn cặp mắt mỉm cười của Phong Vu Tu,

không

hiểu sao trong đầu nàng thoáng

hiện

lên đêm tân hôn kiếp trước.

Khi đó, nàng vừa khẩn trương lại vừa chờ mong. Đại tẩu

đã

dạy nàng, đêm tân hôn

sẽ

đau, nàng có thể khóc, nhưng

không

được tùy hứng, nghi thức nên làm ở đêm tân hôn đều cần phải làm cho xong.

Đêm đó, tuy rằng Phong Vu Tu lạnh lùng, nhưng vẫn quan tâm đến cảm nhận của nàng, khi cởi y phục, nàng thẹn rớt nước mắt,

không

để

hắn

cởi.

hắn

liền cười, cười giống hệt bây giờ, từng chút đến gần nàng, bức nàng đền góc giường, sau đó cường thế duỗi tay cởi đai lưng của nàng.