Chương 7-2: Tiểu tử vẫn mãi chỉ là tiểu tử thôi (2)

Phong Viễn Hoài thấy cuối cùng cũng chuyển đển đúng đề tài, lúc này mới hít sâu, nín thở tập trung nghe.

Tô Ngọc Dung cười cười, khẽ thở dài: “

nói

cũng phải, mệnh phúc ta mỏng, chỉ có duy nhất

một

nữ nhi,

hiện

giờ già rồi, Tước gia cũng bị bệnh, sau này đại gia nghiệp cũng đều do Viễn Hoài gánh vác thôi!”

“Kỳ

thật

ta

đã

suy nghĩ suốt nhiều ngày qua, ta muốn chờ thêm mấy ngày nữa, đợi thân mình Lão Tước gia tốt hơn, bấy giờ ta cũng có thể

nhẹ

nhàng

đi

vài phần, ta cũng nên tiến cung

một

chuyến.....”

nói

đến đây Tô Ngọc Dung liền dừng lại.

Toàn Vị Đức nghe vậy liền hiểu, Tô Ngọc Dung muốn

nói

cho

hắn

biết, ta đây trong lòng tự có tính toán,

không

nhọc ngươi

không

công bắt chó

đi

cày, xen vào việc của người khác. Ta có vào cung hay

không, thỉnh hay

không

thỉnh phong, đấy là việc của ta, phụ thuộc vào tâm trạng của ta.... Đến lúc này,

hắn

liền biết chuyến này

không

công rồi.

Tô Ngọc Dung

không

có nhi tử, vậy mà có thể ở trong phủ làm chủ vài chục năm, ngoại trừ có nhà ngoại chông lưng ra, cũng phải dựa vào thực lực của chính mình. Nếu chỉ dựa vào việc ngươi

nói

mấy câu có thể khiến nàng đắn đo, nàng

đã

sớm

không

ngồi được vị trí Phong gia chủ mẫu.

Phong Viễn Hoài đưa Toàn Vị Đức ra về, Toàn Vị Đức vỗ vai

hắn

nói

thật

lòng: “Mẹ cả của ngươi cũng là người bao dung, nghe ý

thì

cũng

không

có vẻ

sẽ

làm khó chuyện ngươi nhận tước vị, chỉ là

sẽ

cần phải từ từ. Kể ra phụ thân ngươi cũng vừa mới bị bệnh, nếu nàng ngay lập tức tiến cung thỉnh phong, khó tránh khỏi bị mọi người

nói



âm

mưu, ngược lại đối với ngươi lại chưa hẳn là tốt”.

Phong Viễn Hoài

đang

tức giận Tô Ngọc Dung gian xảo, nghe Toàn Vị Đức

nói

xong, tức khắc

trên

sống lưng thấm ra

một

tầng mồ hôi lạnh: Đúng vậy, thực ra phụ thân mới bệnh, nếu tiện nhân kia tiến cung thỉnh phong, cố ý

nói

điều gì khiến người khác hiểu lầm. Dẫn đến tin đồn

hắn

vì tước vị bức bách mẹ cả, như vậy

sẽ

hỏng đại

sự!

Huống chi, tiện nhân kia là ai? Mặt dày vô sỉ,

âm

tình bất định, ngày thường đến cả phụ thân cũng đều tránh ả,

không

muốn cùng ả tranh chấp nữa.

Ngẫm lại mình, thấy bản thân đúng là quá nôn nóng! Thiếu chút chọc tiện nhân kia chó cùng rứt giậu!

Toàn Vị Đức thấy

hắn

cẩn thận suy nghĩ, cũng có chút quan khiếu, gật đầu tán thưởng,

nhỏ

giọng

nói: “Ngươi kiên nhẫn chờ thêm

một

hai năm nữa, đến khi làm tròn đạo hiếu, chờ bệnh tình phụ thân ngươi ổn định, đến lúc đó nếu nàng

không

chịu tiến cung thỉnh phong,

thì

đấy là do nàng ta

không

đúng! Là nàng ta cố ý làm khó ngươi! Khi đó ngươi giả bộ khổ sở, thế thúc mới có thể giúp ngươi viết sớ dâng lên hoàng thượng, ngươi

nói

có phải

không?”

Phong Viễn Hoài nghe vậy, lúc này mới nhiệt tình khom lưng bái lễ: “Là chất nhi hồ đồ, đa tạ thế thúc

đã

chỉ điểm!”

Toàn Vị Đức thấy

hắn

bị gạt, lúc này thở phào

nhẹ

nhõm, xoay người rời

đi!

Sau lần

nói

chuyện này, Phong Viễn Hoài cũng

nói

chuyện với Liễu thị

một

phen. Liễu thị tuy rằng trong lòng oán hận, cũng phải cắn răng chịu đựng, chờ đợi dày vò.

Hôm nay A Du

không

về nhà, ở lại trong phủ chăm sóc Tô Ngọc Dung, hai người chơi cờ trước giờ cơm chiều.

A Du thấp giọng cười

nói: “Lão phu nhân, nghe

nói

sau khi tiễn Toàn đại nhân về xong, tên Phong Viễn Hoài kia trở về viện tắm giặt hai lần, hình như mùi thối còn bay ra tận ngoài sân cơ!”

Tâm tình Tô Ngọc Dung tốt cười cười: “không

phải chỉ để

hắn

lau rửa cho phụ thân của

hắn

có 1 lần thôi sao, nhìn

hắn

có vẻ như rất ghê tởm,

thật

hận

không

thể tự chặt tay minh.”

A Du cười cười lại hỏi: “Hôm nay Toàn đại nhân tới, chính là muốn nhắc khéo ngài thỉnh phong tước vị cho Phong Viễn Hoài, trong lòng người

đã

có tính toán gì chưa?”

Tô Ngọc Dung hừ lạnh

một

tiếng: “Tước vị.....

hắn

muốn là ta phải cho

hắn

sao? Phong Viễn Hoài là cái thá gì chứ?

một

đứa con do tiện thϊếp sinh ra cũng xứng sao? Tước vị này.....

hắn

cứ tha hồ mà đợi

đi!”

Phong Viễn Hoài cho rằng, tìm bừa

một

ai đó tới bức bách ta

thì

ta

sẽ

thỉnh phong tước vị cho

hắn

sao, ta phi! Vậy mà cũng có thể nghĩ ra được! Tước vị này, dù cho

một

con chó

trên

đường ta cũng

sẽ

không

cho

hắn!

Tuy nhiên nhớ lại thấy Phong Viễn Hoài cả người bị hun thối hoắc, vẻ mặt nghẹn khuất, nàng thấy

thật

đúng là hả dạ.

Phong Viễn Hoài, ngươi đúng là nên nhớ kĩ!

Mẹ cả

thì

vẫn là mẹ cả, còn ngươi tiểu tử vẫn là tiểu tử thôi!

Muốn đấu tâm nhãn, đấu thủ đoạn với mẹ cả của ngươi sao? Hừ! Ăn cơm thêm vài chục năm nữa cũng

không

đuổi kịp đâu!