Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Phụng Dưỡng Thần Minh

Chương 1

Chương Tiếp »
Tháng Sáu, nhiệt độ ngoài trời vượt quá ba mươi độ, trời nắng gắt.

Một chiếc xe ô tô màu đen từ xa lao đến, chậm rãi dừng lại trên con đường cây có bóng mát.

Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi nhìn ra: “Cậu là Giản Lâm?”

Giản Thư hơi căng thẳng.

Người nọ cầm trong tay một một tờ giấy đã in sẵn, trên đó có thông tin nhận dạng của Giản Lâm và ảnh chụp được in trên đó.

Mắt của cậu không giống mắt của Giản Lâm. Mặc dù hình dạng khuôn mặt không khác lắm, lại cắt một kiểu tóc giống nhau như đúc, nhưng nếu đối phương cẩn thận kiểm tra , có lẽ sẽ phát hiện họ là hai người khác nhau.

“Đúng vậy.” Giản Thư nhẹ nhàng gật gật đầu.

Người nọ chiếu theo thông tin nhìn Giản Thư vài lần, giọng điệu không tốt lắm: “Tại sao lại đến muộn như vậy? Không phải đã thỏa thuận là một giờ sao?”

“Thật ngại quá, trước khi ra đây có việc bận.”

Người nọ xụ mặt mở cửa xe ra để Giản Thư vào.

Giản Thư cởi ba lô xuống, ôm vào trong ngực. Vì đã giặt nhiều lần, chiếc ba lô màu xanh quân đội ban đầu đã có chút trắng bệch, mép còn có một ít cục nhỏ nổi lên.

Người nọ vốn còn muốn phàn nàn Giản Thư không đến đúng giờ, nhưng khi ánh mắt nhìn lướt qua chiếc bao lô cũ kỹ và rẻ tiền trong lòng Giản Thư, thái độ dịu đi một chút, hỏi: “Đã chuẩn bị đủ đồ chưa?”

Hai tay Giản Thư nắm chặt, toàn thân căng thẳng. Nghe thấy người đàn ông hỏi chuyện, cậu chất phác gật gật đầu: “Đã đủ rồi ạ.”

Cậu ăn nhờ ở đậu, không có nhiều thứ để mang đi, đây là tất cả tài sản của cậu.

“Không cần khẩn trương như vậy, trong tên của tôi có chữ “Tiếu”, cậu có thể gọi tôi là chú Tiếu.” Chú Tiếu không khỏi nhìn về phía Giản Thư ngoan ngoãn.

Lúc trước, tóc mái của thiếu niên che khuất đôi mắt, khi lên xe cậu sửa lại, để lộ ra đôi mắt tròn to, con ngươi đen bóng, tròng mắt trắng thuần tịnh, trông có vẻ trẻ con hơn tuổi thật một ít.

Nhìn lên là tướng mạo của con nhà giàu được nuông chiều, nhưng đôi tay ôm ba lô lại có phần thô ráp, tinh tế trắng nõn, lòng bàn tay nổi lên những vết chai mỏng.

Có vẻ cuộc sống không được tốt lắm.

Chú Tiếu nói nhẹ nhàng: “Để túi vào phía sau xe đi, đi xe lâu đấy.”

Giản Thư luống cuống tay chân cởi đai an toàn, đặt túi vào ghế sau xe.

Cậu thật cẩn thận nhìn thoáng qua tài xế, rồi lại lén lút thu hồi ánh mắt.

Thật không ngờ là người nọ không kiểm tra lại thông tin định danh của cậu, xem ra là đã qua mặt được.

Phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng biến hóa, chẳng mấy chốc đã đến hoàng hôn.

Ánh nắng chiều tuyệt đẹp nhuộm cả bầu trời thành một mảng đỏ cam, xen kẽ với màu hồng nhạt và sắc vàng. Hoàn cảnh xung quanh dần dần chuyển từ thành thị san sát nhà cửa thành đường núi, ngày càng xa xôi.

Không biết bắt đầu từ đâu, hoàng hôn bên ngoài cửa sổ xe đã biến thành một tầng mây đen nghìn nghịt.

Núi rừng tràn ngập hương thơm nguyên sơ mộc mạc của cây cỏ, cùng với mùi tanh đặc trưng của bùn đất trước cơn mưa.

Trời mưa.

Khi vào ngọn núi này, trên bầu trời bắt đầu tí tách đổ mưa nhỏ. Giản Thư vội vàng đóng cửa sổ lại, ngăn chặn những hạt mưa bên ngoài.

“Chúng ta sắp đến Vũ Thành rồi.” Chú Tiêu nói.

Đèn xe phóng ra hai tia sáng chiếu sáng con đường núi phía trước. Màu xanh xung quanh trở nên ngày càng sâu thẳm, nơi đèn xe lướt qua, Giản Thư hình như đã thấy được một rừng cây đại thụ cao ngất như mây.

Giống như đang lái xe vào một khu rừng nguyên thủy.

“Nơi này….Là Vũ Thành?” Giản Thư tò mò nhìn về phía rừng sâu.

Cần gạt nước di chuyển qua lại, lau sạch kính cửa sổ.

Trong cơn mưa bụi, cậu dường như nhìn thấy một tia sáng đỏ tươi lóe lên ở phương xa. Nhưng khi dụi mắt nhìn vào đó lần nữa, cậu chỉ thấy một mảnh tối tăm.

“Vì sao không tìm thấy Vũ Thành trên bản đồ?” Cậu hỏi.

Chú Tiếu: “Tìm được. Chỉ là trên bản đồ, nó không gọi là Vũ Thành.”

“Vậy nó gọi là gì?”

Chú Tiếu không trả lời.

Chú hình như không nghe thấy, hoặc là không muốn trả lời.

Giản Thư đã quen xem ánh mắt người khác, thức thời không nói nữa.

Cái tên Vũ Thành này, Giản Thư đã nghe cha nuôi uống say nói.

Cha nuôi khi ấy say khướt khoác lác, dù ông ta suốt ngày chơi bời lêu lỏng, tông tộc Giản thị ở Vũ Thành xa xôi cũng sẽ chi tiền nuôi ông ta -- sau này đã được chứng thực, tông tộc xác thực rất hào phóng với tộc nhân trong danh sách đăng ký, cho dù cha nuôi uống rượu mỗi ngày và không có công việc đứng đắn, hàng tháng vẫn sẽ được gửi một số tiền đủ để trang trải cuộc sống.

Kể từ đó, Giản Thư liền vô cùng tò mò với nơi được gọi là Vũ Thành này.

Cậu tò mò tiền của Vũ Thành đến từ đâu, còn tò mò tại sao Vũ Thành để ý đến huyết mạch như vậy. Cả nhà cha nuôi dường như chỉ là nhánh phụ của Giản thị, nhưng vẫn được hưởng ưu đãi.

Thẳng đến mấy ngày hôm trước, Giản Thư mới biết được đáp án.
Chương Tiếp »