Chương 10

Giản Thư nhìn chằm chằm vào cái đĩa vỡ một lúc, trong lòng lo lắng. Cậu biết mình không nên nghĩ nhiều, nhanh chóng nhặt dụng cụ để thu dọn mảnh vỡ, rồi ném vào thùng rác. Làm xong hết tất cả, cậu bước nhanh về giường.

Giản Thư là một người tuyệt đối tin vào thuyết vô thần, nhưng, điều này cũng không căn ngản cậu sợ quỷ.

Lá gan cậu rất nhỏ, lại hay tự hù dọa mình, chỉ cần một ngọn gió thổi cỏ lay đã khiến cậu liên tưởng tới những thứ đáng sợ.

Nói ví dụ, khi nghe tiếng nắp hộp gỗ rơi, cậu sẽ nghĩ liệu có phải có con quỷ đang giương nnah múa vuốt, cười nham hiểm rồi đẩy nắp hộp gỗ xuống không.

Khi đĩa rơi xuống, cậu sẽ tưởng tượng một bàn tay ma quái nhợt nhạt từ dưới gầm bàn chậm rãi bò ra, để lộ một khuôn mặt ma đáng sợ.

Cũng may quỷ và người có , một khi con người trốn vào chăn, quỷ sẽ không thể thương tổn đến người đó.

Nghĩ như thế, trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều.

“Được rồi, không có gì, nơi này là nơi ở của thần mình, không có bất kỳ con quỷ quái nào có thể tới gần…” Giản Thư lải nhải tự an ủi mình rất nhiều lần, lại lấy cuốn sách đặt trên chăn, muốn tiếp tục đọc. Nhưng khi mở ra, cậu phát hiện số trang trong đó đã thay đổi.

Giản Thư nhớ rất rõ trước đó cậu đã đọc đến câu nào. Chính là khi cậu đọc câu đó, mới nghe thấy tiếng nắp rơi.

Trang sách đã bị lật sang trang tiếp theo.

Nó đã bị ai đó chạm vào.

Nhưng ngoại trừ cậu, không có bất kỳ người nào ở đây.

Vì vậy, khả năng không phải con người chạm vào nó.

Tâm lý Giản Thư vừa xây dựng tốt đã sụp đổ ngay lập tức!

Cậu không thể ở trong căn phòng này thêm một giây nào nữa, nhảy xuống giường, lấy hộp đồ ăn trên bàn rồi chạy đến điện thờ.

Chạy với tốc độ 100m.

“Cậu ta cậu ta cậu ta đi rồi!” Con quỷ đầu to đã mở nắp hộp gỗ bay ra ngoài nhìn thoáng qua, “Lại, lại đi nơi đó!”

Quỷ béo ngồi xổm cạnh thùng rác, nhìn mảnh vỡ đĩa trong đó, bực bội nói: “Thật đáng giận, ta chỉ có thể di chuyển những thứ nhẹ nhàng như vậy! Làm sao có thể gϊếŧ cậu ta được?”

Quỷ gầy sờ vào vị trí ban đầu của quyển sách, có chút buồn bã nhìn bàn tay trong suốt của mình, cảm thán nói: “Ai, bây giờ ta chỉ có thể lật một trang giấy, lần sau thử xem có thể cắt thương cậu ta được không.”

Ba con quỷ dõng dạc muốn mưu sát nhân loại, hôm nay chỉ có thể làm đổ một cái nắp hộp gỗ, làm vỡ một cái đĩa, lật một trang sách.

“Đây là, tiến bộ, thật lớn!” Quỷ đầu to rất vui vẻ, giơ nắm đấm ra trước người để khích lệ mọi người, “Ít nhất chúng ta đã dọa cậu ta bỏ chạy!”

Quỷ béo và quỷ gầy: “???”

“Vậy có ích gì đâu!”

Giản Thư ôm sách, cướp đường mà chạy, xông vào phòng điện thờ bên cạnh.

Đàn hương vừa rồi cậu châm đã cháy hết, trong căn phòng tỏa ra một mùi hương khiến lòng người yên ổn.

Động tác của Giản Thư chậm lại trong chớp mắt.

Cậu vén rèm châu lên, từ từ đi vào, sợ hãi ngồi trên cái đệm hương bồ trước điện thờ.

“Xin lỗi.” Cậu nhỏ giọng chào hỏi, “Có thể cho phép tôi ngồi đọc sách ở đây một lát được không?”

Ngoài phòng, tiếng mưa rơi tí tách, nhưng bên trong lại yên tĩnh và bình yên.

Giản Thư lấy ra ba nén hương từ hộp gỗ đã mang đến trước đó, bật lửa, rồi cắm vào lư hương trước điện thờ. Sau đó cúi đầu nhìn hộp đồ ăn trong tay mình, cẩn thận chọn ra vài quả trái đẹp nhất và một đĩa bánh ngọt tinh xào để đặt lên bàn thờ.

“Không biết….Ngài có thích ăn không.”

Chắc chắn thần minh sẽ khoan dung, cậu nghĩ. Thần minh sẽ không để ý địa bàn của mình tạm thời trở thành nơi trú ẩn cho một người sợ quỷ nào đó, cũng sẽ không cười nhạo hành vi sợ quỷ của cậu.

Tác dụng an ủi tâm lý rất mạnh mẽ.

Mặc dù Giản Thư là người tin tưởng vào thuyết vô thần, nhưng điều đó không ngăn cản cậu tin tưởng vào thần minh tại một khắc này.

Cậu yên tâm ngồi trước bàn thờ, đọc được gần một nửa cuốn sách, từ dáng ngồi câu nệ chuyển sang ngồi xếp bằng, rồi dời hai cái đệm qua và nửa nằm trước bàn thờ.

Chờ đến khi hai mắt chua xót, cậu mới đứng dậy khỏi đệm, đặt cuốn sách lên đệm, sau đó đứng dậy duỗi cơ thể.

Ở từ đường, Sở bá vẫn luôn dạy cho cậu những quy củ thành kính mà kính sợ. Cậu chưa từng có cơ hội nhìn xem điện thờ thật lớn kia trông như thế nào. Nhưng đến khi tới nội trạch, điện thờ ở nơi này rất khác so với Minh Uy đường. Nó lớn hơn, hoa lệ hơn, cũng không khắc những chữ và tên khiến người ta cảm thấy nghiền ngẫm.

Giản Thư hơi tò mò, đi vòng qua phía sau điện thờ.

Nơi đó không trống rỗng. Một khối gỗ lớn màu đen đỏ đã được khắc một đường rãnh lớn ở phía sau, tối đen như mực. Giản Thư nhìn thoáng qua, thấy bên trong hình như đặt thứ gì.

Tay nhanh hơn não, cậu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, tay đã mò mẫm vào bên trong, lấy vật đó ra.