Chương 3

Đêm đầu tiên đến Vũ Thành, Giản Thư ngủ không ngon.

Một là cậu đã ngủ trong xe vài giờ, nên giờ vẫn chưa buồn ngủ. Hai là hôm nay cậu mới chỉ ăn bữa sáng.

Bữa trưa nay, cha nuôi và mẹ nuôi cãi nhau xem “Sau khi Giản Thư đi, ai sẽ làm việc nhà”. Giản Lâm nghe tiếng ồn ào, tâm trạng không tốt, trực tiếp hất bàn ăn, đồ ăn rơi rụng đầy đất.

Vì thế, Giản Thư với cái bụng trống rỗng nằm yên tĩnh trên chiếc giường gỗ cứng nhắc, mất ngủ.

Đồng lồ quả lắc trên bàn phát ra tiếng tíc tắc nặng nề.

Chăn rất mỏng, ban đêm trên núi hơi lạnh, dù đã vùi cả người trong chăn cũng thấy lạnh. Cả người Giản Thư bị một hơi ẩm lạnh lẽo bao quanh, đầu óc lộn xộn.

Cậu bắt đầu đếm cừu. Một con, hai con, một trăm, hai trăm.

Ngoài cửa ẩn ẩn có tiếng bước chân.

Hình như cách vách có người đã trở lại, kẽo kẹt một tiếng, cửa đóng.

Giản Thư nhìn đồng hồ quả lắc trên bàn, mơ mơ hồ hồ thấy thời gian đại khái đã hơn 12 giờ. Là người nào về muộn như vậy? Cậu tự hỏi

Bỗng nhiên, bức tường bên chân Giản Thư truyền đến tiếng vang.

“Cốc, cốc, cốc.”

Có ai đó đang gõ lên mặt tường, rất chậm, rất nhẹ.

Giản Thư ngồi bật dậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bức tường.

“Cốc, cốc, cốc.” Âm thanh lại lần nữa vang lên.

Giản Thư nín thở, khoảnh khắc này im lặng, im lặng đến mức dường như tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng đã cùng lúc biến mất.

“Có ai ở đó không?” Cậu bật đèn, thử hỏi.

Lặng im như cũ.

Sau khi màn đêm buông xuống, cơn mưa trở nên càng đáng sợ, tiếng gió bên ngoài cửa sổ như tiếng quỷ khóc, kèm theo tiếng mưa đập vào cửa sổ cũ, tạo ra những âm thanh bạch bạch rì rào.

Tiếng ồn vừa nhanh vừa vội, tựa như có ai đó đang ở ngoài, hai bàn tay đập mạnh để khiến cậu mở cửa sổ.

Da đầu Giản Thư tê dại.

Trong đầu Giản Thư tràn ngập những câu chuyện kỳ quái mà cậu nghe thấy khi còn nhỏ, như là đi đường vào ban đêm, nghe thấy tiếng người gọi tuyệt đối không được quay đầu lại; yêu quái khóc thút thít trên núi rừng; hoặc là rải một ít tro hương vào nơi đặt quan tài vào ngày thứ bảy, trên mặt đất sẽ xuất hiện những dấu chân nho nhỏ, kỳ quái,….

Một đêm này Giản Thư không tắt đèn.

Cậu nghe tiếng mưa rơi như trút nước, thần kinh chuyển qua chuyển lại giữa căng thẳng và mệt mỏi. Đến khi hừng đông, cậu mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khoảng 7 giờ, ông lão cậu gặp tối hôm qua xuất hiện trước cửa phòng cậu.

Giản Thư ngủ không ngon, đầu có chút đau. Cậu hoảng loạn đổi quần áo rồi ra khỏi phòng, không phát hiện chiếc áo đã được vắt khô và treo trên lưng ghế từ tối qua đang tí tách nhỏ nước, nhanh chóng tụ lại thành một vũng nước kỳ lạ.

Dần dần mở rộng ra.

-

Ngày thứ hai sau khi đến Vũ Thành, trời vẫn mưa liên miên.

Ông lão đưa cho Giản Thư một cái dù đen.

Giản Thư nhận lấy, nghiêng đầu nhìn căn phòng phát ra tiếng động ngày hôm qua, hỏi: “Ai ở gian phòng kia?”

Đôi mắt đυ.c ngầu của ông lão đảo qua gian phòng đó: “Phòng đó không có người ở.”

“Thật sao?” Giản Thư có chút do dự, “Cháu nghe có người trở về.”

Giọng nói của ông lão đều đều và bình tĩnh: “Đêm qua mưa sa gió giật, khó ngủ là chuyện bình thường.”

“Cháu…” Giản Thư còn muốn phản bác âm thanh cậu nghe được không phải tiếng mưa gió. “Làm sao cậu chắc chắn được? Nửa đêm mưa rào tầm tã, hạt mưa rơi lộp độp như tiếng bước chân, gió thổi cửa sổ rung lên như có người đang đập, này có khả năng là cậu sợ hãi rồi nghe nhầm.”

Đối phương nói xong câu này, biểu cảm lại trở về trạng thái tê liệt và lạnh lùng, hiển nhiên là không có ý định nói thêm. Giản Thư đi phía sau lão, môi mím chặt.

Cậu còn cần ở từ đường Vũ Thành suốt ba năm, cậu không muốn đắc tội với ai.

Nghĩ đến đây, cậu đành phải chà xát cánh tay, đổi chủ đề: “Cháu hơi lạnh, chăn cũng rất mỏng…”

Quần áo cậu mang đến đều là đồ mùa hè, trong núi lại là nhiệt độ đầu xuân. Mặc áo ngắn tay đi suốt một đường, trên cánh tay cậu đã nổi một tầng da gà.

“Sau khi tắm gội xong, lão sẽ cung cấp cho cậu quần áo của Vũ Thành.” Ông lão nói, sau đó căng dù ra ngoài mưa, “Đi theo lão.”

“Tối hôm qua cháu đã tắm qua.”

“Thần minh hỉ tịnh, cần tắm gội và dâng hương trong bảy ngày.”

Một chân Giản Thư dẫm lên vũng nước, nước bùn làm giày cậu ướt nhẹp: “Thần minh hỉ ác cũng có rất nhiều…”

Thịt heo để ăn tết cũng không cần rửa sạch sẽ như vậy.

Ông lão đột nhiên quay đầu, đôi mắt vẩn đυ.c đầy tàn nhẫn: “Không được nói lung tung!”

Giản Thư bị ánh mắt của lão làm cho hoảng sợ.

Đó là biểu tình thế nào. Trong mắt lão tràn ngập sự kính sợ, trong kính sợ lại mang theo sự sợ hãi, giống như Giản Thư vừa nói lời bất kính, thần minh sẽ giáng xuống trừng phạt ngay lập tức.

Ông lão nhìn chằm chằm cậu khoảng mười giây, mới rời mắt khỏi người cậu, vừa đi vừa nghiêm khắc cảnh cáo: “Ở từ đường, phải chú ý đến lời nói việc làm của mình, không được nói bất cứ điều gì xúc phạm đến thần minh. Vì hôm nay cậu mới vi phạm lần đầu, lão tạm tha cho cậu một lần.”

Giản Thư bị lão nhìn chằm chằm toát ra một thân mồ hôi lạnh, nghe lão nói không nhịn được gật gật đầu.

Quy củ cổ quái lại tăng lên rồi.