Chương 4

Giản Thư đi theo ông lão đến một cái sân khác. Nơi này rất náo nhiệt, dọc theo đường đi có vài người mặc quần áo màu xám cúi đầu vội vàng đi qua hai người. Bọn họ có nam có nữ, có thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, cũng có bà lão tóc đã hoa râm, mặc quần áo màu xám tương tự nhau, thoạt nhìn tất cả đều giống nhau.

Có hai thanh niên canh giữ lối vào sân, trong tay mỗi người cầm một cái khay. Một người nâng một bộ xiêm y trắng, một người khác nâng lư hương và bình chứa bột hương. Thấy họ tới, hai người cung kính hành lễ với ông lão: “Sở bá.”

Giản Thư nghe thế mới biết, người mà cậu tiếp xúc từ hôm qua tới giờ gọi là Sở bá.

Sắc mặt của Sở bá luôn lạnh nhạt. Lão nhìn khay đựng trong tay hai thanh niên, sau đó nhắc nhở một trong hai: “Dẫn cậu ta đi tắm gội thay quần áo, sau đó đưa đến Minh Uy đường tụng kinh.”

“Dạ.” Cả hai đồng thanh trả lời.

Sau khi Sở bá rời đi, hai thanh niên dẫn Giản Thư đi vào. Trong lúc đi, Giản Thư đã biết được tên của họ. Người cầm khay đồ gọi là A Kỳ, cầm khay quần áo gọi là A Thanh.

Đây là một ngôi nhà có sân trong, không quá lớn, sân trong được lát đá màu trắng sữa xen kẽ với màu xám, trên những gian thượng đá đẹp phủ đầy cây xanh, nước mưa thấm vào khiến cây trông càng xanh tốt.

Họ dẫn Giản Thư vào căn phòng chính phía bắc. Khi mở cánh cửa ra, một luồng hơi ấm từ bể nước nóng trong nhà truyền đến.

A Thanh lui về chiếc bàn thấp để bày lư hương, múc một muỗng bột hương rồi châm lửa.

Khói nhẹ lượn lờ từ chiếc lư hương khắc hoa chạm rỗng phân tán ra, hòa tan trong không khí. Thần kinh căng thẳng một buổi tối của Giản Thư đã được giải tỏa rất nhiều.

Giản Thư uyển chuyển từ chối họ hỗ trợ, từ từ ngâm mình vào trong ao.

Vừa đi mưa gió một đường, khi lặn xuống nước, cậu cảm thấy toàn thân hơi hơi nóng lên. Nhưng sau khi từ từ thích ứng, nước suối chảy như là một tấm tơ lụa mềm mại nhất trên thế giới lướt qua da, sau đó quấn chặt lấy cậu.

“Thật là thoải mái.” Cậu nhắm mắt lại, chậm rãi đến gần cạnh ao.

Lư hương toat ra một mùi hương ngọt nhẹ thổi vào cơ thể của Giản Thư. Cậu thả lỏng toàn thân dựa vào thành ao, dần dần cảm thấy buồn ngủ, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

Cả người cậu nhẹ nhàng, giống như đang dẫm lên đám mây mềm mại nhất, không biết không hay.

-

“Hồn hương có tác dụng.” A Kỳ nhìn Giản Thư đã hôn mê.

Đầu thiếu niên nghiêng ngả dựa vào cạnh ao, hơn nửa thân thể đã bị nước và sương mù che khuất. Có lẽ là do hơi nước quá nặng nên tóc của cậu ướt dầm dề, nhỏ vụn dính trên trán.

Trắng nõn, gầy yếu, dù cho được xông trong bể tắm nước nóng, cũng là bộ dáng khí huyết không đủ.

“Cậu ta đẹp như vậy, đáng tiếc.”

Đẹp như vậy, cực kỳ giống bông hoa trên hành lanh đã bị mưa tạt ướt, xinh đẹp lại yếu ớt.

“Có cái gì đáng tiếc, phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng. Nhỏ giọng đi, đừng đánh thức cậu ta.” A Thanh dặn dò.

“Sợ cái gì, cậu đã múc một muỗng hồn hương đầy đấy.” Dù nói như vậy, nhưng A Thanh vẫn hạ thấp âm lượng xuống, “Cậu đến vẽ đi, lần trước tôi còn làm rơi cát linh.”

A Thanh gật đầu, lấy ra một hũ sứ nhỏ và một cái bút lông từ ngăn tủ bên cạnh. Cậu ta chấm cây bút lông vào cát linh trong hũ sứ, ngồi xổm bên cạnh Giản Thư, từ từ vẽ những hoa văn phức tạp lên cánh tay cậu. Thần kỳ là, làn da nơi cát linh đi qua chỉ hơi đỏ nhẹ, rồi sau đó hoa văn nhanh chóng hợp vào làn da, biến mất không còn dấu vết.

Sau khi vẽ xong, A Thanh thu bút, đặt về chỗ cũ.

“Cậu ta có gầy quá không?” A Kỳ tặc lưỡi, nhìn Giản Thư trong ao nước nóng, có chút bất mãn nói, “So với những người trước đó còn gầy hơn, không biết Sở bá có tức giận không.”

“Thay vì lo lắng cái này, cậu quản cái miệng của mình trước đi.” A Thanh nói nhẹ nhàng, giọng nói ôn nhu, “Cậu làm việc luôn hấp tấp bộp chộp, sau này không được như vậy. Cậu đã nhận biết hết người bên cạnh Sở bá chưa?”

“Nhận hết rồi….Yên tâm đi, tôi sẽ không tiết lộ cho những người không liên quan.” A Kỳ vừa giúp A Thanh thu dọn đồ đạc, vừa nói, “Tôi không phải là một đứa trẻ nữa, đừng luôn dặn dò tôi cái này, dặn dò tôi cái kia.”

A Thanh ngẩng đầu nhìn y, có chút bất đắc dĩ nói: “Tốt nhất là như vậy. Hôm nay mới là ngày đầu tiên, hy vọng mọi thứ suôn sẻ.”

A Thanh cũng nghĩ mà sợ: “Đúng vậy, tối hôm qua xuất hiện dị tượng, xem ra vị kia…May mắn là căn phòng của mười hai tử, vách tường trong mỗi phòng đều vẽ một tầng phù văn, âm thanh lúc sâu mới giấu đi được. Nếu không, nếu dọa cậu ta chạy mất thì không tốt lắm.”

Chai lọ và hộp gỗ va chạm phát ra tiếng vang rất nhỏ. Thiếu niên dựa vào ao tắm nước nóng nhíu mày, cơ thể dường như nhẹ nhàng rung lên.

Hai người lập tức dừng lại động tác.

Hai người im lặng đợi hồi lâu, sau khi xác nhận Giản Thư không tỉnh lại, A Thanh phân phó nói: “Cậu đi mời Sở bá lại đây.”