Chương 12

Mấy năm nay hắn hiếm khi nào gọi y là điện hạ.

Bọn họ ăn nhờ ở đậu tại Tây Bắc Cựu Bộ, tám năm trước, ngay ngày đầu tiên đến Tây Bắc, Nhan Hoài Ẩn đã nói cho hắn biết, hiện tại y cũng chỉ là Thái tử tiền triều đã sớm tuẫn quốc.

Triệu Hoàn luôn miệng gọi y “điện hạ” là muốn nhắc nhở: Y chỉ là một Thái tử vô dụng lẽ ra phải chết từ lâu, mạng sống hay giá trị của y đều do Triệu đại tướng quân quyết định.

Mà nếu người của Nhan Hoài Ẩn cứ luôn miệng gọi y là Thái tử điện hạ, khó tránh khỏi sẽ khiến Triệu đại tướng quân hoài nghi có phải y đang có tâm tư gì không nên có, giữ ảo tưởng gì không nên giữ.

Ai làm Thái tử điện hạ tôn quý vô song chứ nhất quyết không thể là Nhan Hoài Ẩn y được.

Hoắc Vân Bình đang tức giận nên mới buột miệng thốt ra hai tiếng điện hạ.

“Tức cái gì,” Nhan Hoài Ẩn cười cười: “Triệu Hoàn thấy không phá bỏ thì không xây mới được, chúng ta cũng thế.”

Trú ở dãy núi Tây Bắc tám năm, bây giờ có thể ra ngoài, đối với Nhan Hoài Ẩn mà nói thì có lẽ sẽ là một cơ hội.

Hoắc Vân Bình nhìn y: “Trong thư nói sức khỏe của tiểu thư không tốt, vẫn nên ở lại dưỡng bệnh cho tốt.”

“Đây là đang dùng Tụ Thanh để uy hϊếp ta.” Nhan Hoài Ẩn cười: “Cho nên ngươi và Hạc Vũ quân sẽ cùng ở lại.”

Y nói như vậy, Hoắc Vân Bình vừa rồi còn tức giận ngất trời lại không nói gì, ngược lại đã dần dần bình tĩnh.

Hắn lớn lên với Nhan Hoài Ẩn, sau lại theo y đi từ thành Triều Hoa của đế đô đến vùng núi Tây Bắc, trở thành thống lĩnh Hạc Vũ Quân, đương nhiên không phải kiểu người hùng hổ lỗ mãng.

Hoắc Vân Bình suy ngẫm một lát là hiểu ý của Nhan Hoài Ẩn: “Như vậy là lựa chọn tốt nhất trong thời điểm hiện tại.”

Chỉ khi bọn họ đều ở lại Tây Bắc bộ, Triệu Hoàn mới yên tâm để Nhan Hoài Ẩn một mình đi thành Triều Hoa.

Nhưng Hoắc Vân Bình vẫn cảm thấy bất an, Thừa Đức đế ngang ngược tàn bạo, Triệu Hoàn tự nuôi binh tám năm, hiện tại lại để Nhan Hoài Ẩn - người đại diện cho thế lực của gã - đến đế đô, không nghi ngờ gì là muốn tặng Thừa Đức đế một vật để trút giận.

“Đừng lo lắng.” Nhan Hoài Ẩn như đã nhận ra sự bất an của hắn, y cười nói: “Ngọc tỷ truyền quốc biến mất tám năm, Thừa Đức đế bị coi như hoàng đế không chính thức đủ ngần ấy năm, lão cho rằng ngọc tỷ truyền quốc ở trong tay Triệu Hoàn, trước khi lấy được ngọc tỷ, lão sẽ không làm gì.”

Hoắc Vân Bình nói khẽ: “Vậy lần này chủ tử sẽ mang theo thứ đó sao?”

Nhan Hoài Ẩn rũ mắt, khẽ gật đầu.

“Tuy Tụ Thanh giỏi mưu lược, nhưng nàng vẫn còn nhỏ.” Hai người thống nhất ý kiến sau vài câu, Nhan Hoài Ẩn cười, dặn dò hắn: “ Quan Cẩn, ngươi để ý nàng một chút.”

Hai người làm bạn từ nhỏ, Hoắc Vân Bình một tay cầm thư, một tay ngượng ngùng sờ mũi: “Tổ mẫu cao tuổi, đứa cháu bất hiếu ta đây đã không về nhà tám năm rồi. Lần này không thể trở về, ta đi viết phong thư, chủ tử về thành Triều Hoa, nhớ đưa thư cho tổ mẫu giúp ta.”

Hai người đều không phải người đa sầu đa cảm. Thấy Nhan Hoài Ẩn gật đầu, Hoắc Vân Bình không nói thêm nữa, hắn lấy ra một tờ giấy nhỏ hơn từ trong tay áo, thu lại nét cười trên mặt: “Chủ tử, đây là tin tức mà Trương Đông Phong nghe ngóng được ở thành Triều Hoa ba tháng này.”

Nhan Hoài Ẩn bỏ đồ trong tay xuống: “ Nói đi.”

Chữ Trương Đông Phong đó giờ đều khó lòng nhìn ra được là do con người viết. Hoắc Vân Bình đã đọc thư của hắn vô số lần nhưng vẫn phải cau mày, rặn nửa ngày mới đọc ra được câu đầu tiên: “Cửu thiên tuế không thích con trai của Binh Bộ thị lang, muốn gϊếŧ.”

Hắn chậc một tiếng: “Tên Cửu thiên tuế này một ngày không gϊếŧ vài người là không sống nổi à?”

Ba tháng Trương Đông Phong sẽ gửi thư một lần, mà trong đó hình như luôn có tin tức Cửu thiên tuế đương triều gϊếŧ người.

Hôm nay là con người này, ngày mai lại đến cha của người khác. May mà từ lúc nổi tiếng ba năm trước, thành Triều Hoa vẫn có đủ cha và con để cách một đoạn thời gian là hắn lại đánh gϊếŧ một trận.

Nhan Hoài Ẩn xiêu vẹo tựa vào cây nghe hắn đọc, y không nói gì, chỉ mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt: “Tiếp tục đi.”

Hoắc Vân Bình tiếp tục đọc: “Chưa ngáng chân được vị chỉ huy thứ hai mươi của đội quân Quảng Cố.”

Hắn kinh ngạc nhíu mày: “Lạ thật.”

“Ta nói chứ, sao vị tiểu chỉ huy này lỗ mãng thế.” Đợi hắn đọc lướt mấy dòng mới cười nói: “Hoá ra là tiểu tướng quân mới về thành nên không biết trời cao đất rộng là gì.”

Nhan Hoài Ẩn uể oải tựa ở bên kia, nghe vậy bèn ậm ừ đáp: “ Tên là gì, từ đâu tới?”

Hoắc Vân Bình đáp: “Tướng sĩ biên quan Nam Thùy, quê ở Chu Lương, tên là Cố Hoàn Sơn.”

Mí mắt Nhan Hoài Ẩn run lên.

Y chậm rãi mở mắt ra, đứng thẳng người dậy.

Nhan Hoài Ẩn vươn tay về phía Hoắc Vân Bình, nói: “Đưa ta xem chút.”

Nhan Hoài Ẩn cầm tờ giấy nhăn nhúm từ tay Hoắc Vân Bình, nghiêm túc rũ mắt đọc. Ánh mắt của thanh niên không dừng lại tại hàng chữ Cửu thiên tuế mà lại nhẹ nhàng lướt sang đoạn viết ba chữ Cố Hoàn Sơn .

Năm Trường Thịnh thứ nhất, Cố tiểu tướng quân đi đến biên thùy Tây Nam, chiến công hiển hách, tỏa sáng rực rỡ, đầu xuân năm nay mới về đế đô để nhậm chức chỉ huy binh sĩ thứ hai mươi của đội quân Quảng Cố.

Thiếu niên mười tám tuổi không sợ trời không sợ đất, dám chỉ thẳng vào mũi vị Cửu thiên tuế quyền thế ngập trời kia mà mắng.

Góc dưới bên trái của trang giấy, Trương Đông Phong còn vẽ rắn thêm chân mà vẽ chân dung Cố Hoàn Sơn.

Hắn viết chữ như gà bới, nhưng lại có mấy phần thiên phú hội họa.

Nhan Hoài Ẩn nhìn mặt mày người trong tranh, thoáng thấy mấy phần quen thuộc nhiều năm trước.

Hoắc Vân Bình ở bên cạnh thấy y nhìn bức vẽ mấy lần bèn cười nói: “Có phải là có chút thần thái giống ta không? Năm xưa ở thành Triều Hoa, nói thế nào thì ta cũng là lang quân khiến người người ao ước.”

Nhan Hoài Ẩn đã nghe quen mấy lời chó má của hắn, y bình tĩnh cất giấy đi: “Hoắc tiểu tướng quân thương thân trách phận xong thì về sớm nghỉ ngơi đi.”

Hoắc Vân Bình cười ha ha.

Cười đủ rồi, hắn mới nói: “Chủ tử định bao giờ thì đi?”

Nhan Hoài Ẩn rũ mắt: “Cái này phải xem Triệu Hoàn, nhưng chắc ta không cần đợi đến tận Lập Hạ đâu.”

“Yên tâm.” Nhan Hoài Ẩn cười nói: “Ta sẽ cố gắng để đưa mấy người các ngươi rời khỏi Tây Bắc này trong thời gian ngắn nhất.”

Hoắc Vân Bình lại nói: “Mạt tướng thật sự không muốn chủ tử phải cố gắng quá sức.”

Gió to chưa ngừng, rừng xanh im ắng khiến giọng của Hoắc Vân Bình càng vang lên rõ ràng hơn.

Hắn nhẹ giọng thăm dò: “Sau khi chúng ta rời khỏi Tây Bắc Cựu Bộ, chủ tử định làm gì?”

Vấn đề này hắn đã hỏi Nhan Hoài Ẩn không biết bao nhiêu lần trong tám năm qua, lúc này hắn đột ngột hỏi y, vừa giống ép hỏi mà vừa giống cầu xin.

Hắn nhìn Nhan Hoài Ẩn, đã thấy y nở một nụ cười như đang an ủi, y dịu dàng đáp: “Quan Cẩn, tổ mẫu của ngươi đã lớn tuổi, ngoại trừ viết thư, ngươi vẫn nên ở bên bà nhiều một chút.”

Y vừa dứt lời, hai người lại rơi vào khoảng lặng.

Thật lâu sau, mặt mày Hoắc Vân Bình ảm đạm, hắn cũng không tiếp tục hỏi gì nữa.

Hắn rũ mắt nói: “Mạt tướng cáo lui.”

Hắn rời đi vừa nhanh vừa vội, tức giận trong lòng mà không muốn bộc phát cho Nhan Hoài Ẩn thấy, nghẹn đến mức khuôn mặt càng thêm lạnh lùng.

Lúc gặp được Hứa Chí đang bưng cái ấm sành cẩn thận bước đến, hắn vẫn còn lạnh mặt.

Hoắc tiểu tướng quân lạnh lùng gật đầu chào hỏi: “Hứa tiên sinh.”

Nhan Hoài Ẩn thiếu người ở bên hầu, tám năm qua, chỉ nhìn vào số tuổi thì Hứa Chí cũng coi như xứng với cái danh xưng “Hứa tiên sinh”.

Hứa tiên sinh đó giờ luôn lâng lâng với điều đó, thế nhưng hắn rất kiêng dè vị thống lĩnh nghe đồn có thù tất báo này của Hạc Vũ Quân, huống chi Hoắc Vân Bình còn hay trưng ra bản mặt lạnh lùng.

Hứa Chí bưng ấm sành, liên tục gật đầu: “Chào Hoắc tiểu tướng quân, ta đưa thuốc cho chủ tử.”

Nghe được hai chữ đưa thuốc, dù gương mặt Hoắc Vân Bình còn lạnh lùng, nhưng hắn vẫn tiến lên phía trước hai bước.

Hắn đến gần, mở nắp ấm thuốc nhỏ ra, còn chưa nhìn thấy thuốc đã ngửi được một mùi hương đắng ngắt.

Thuốc chất lượng kém mới toả mùi đắng.

Hoắc Vân Bình cúi đầu nhìn vào bên trong mấy lần, chịu đựng hương đắng ngửi ngửi, sắc mặt càng thêm lạnh: “Ngay cả nhân sâm cũng không có à?”

Hứa Chí chỉ thở dài một hơi, không nói gì.

Lúc chọn đi theo Nhan Hoài Ẩn ở thành Triều Hoa, hắn đâu biết rằng người kia chính là Thái tử tiền triều?!

Đã lên thuyền giặc thì thôi, nhưng sức khỏe Nhan Hoài Ẩn kém tới nỗi không uống thuốc là không được.

Thỉnh thoảng Triệu Hoàn cũng đưa thuốc tốt hơn và đồ bổ sang, nhưng ở đây còn có Nhan Tụ Thanh, tình trạng của hai huynh muội không khác nhau lắm, liều thuốc cũng giống, Triệu Hoàn lại chỉ đưa một phần, Nhan Hoài Ẩn thường sẽ nhường thuốc cho muội muội, bản thân chỉ uống một ít để gắng chống đỡ.

Cái thuyền giặc này lắc lư chống đỡ tám năm, Nhan Hoài Ẩn uống thuốc như vậy cũng không biết là đang bồi bổ thân thể hay là đang hao tổn tuổi thọ.

Thấy Hoắc Vân Bình sắp bùng nổ, Hứa Chí vội vàng nói: “Thuốc sắp nguội rồi, ta đi trước.”

Hắn vươn tay lấy nắp ấm từ tay Hoắc Vân Bình đậy lại, chạy cực kỳ nhanh.

Hoắc Vân Bình đứng ở đằng xa thật lâu, mặt hơi nhăn lại như muốn đánh người nhưng vẫn không trút giận vào cái cây trước mặt, hắn nhịn lại nhịn, cuối cùng quay người rời đi.

*

Nhan Hoài Ẩn đoán Triệu Hoàn sẽ để y đi sớm, nhưng không ngờ lại sớm hơn y dự đoán.

Hai người nói chuyện về ngày xưa xong, một ngày sau đã thấy thánh chỉ của Thừa Đức đế từ đại doanh Giang Bắc truyền đến tay Triệu Hoàn.

Thừa Đức đế nghe danh Nhan tiên sinh tài hoa ở Tây Bắc Cựu Bộ, muốn phong cho y làm thái phó dạy dỗ Thái tử.

Ngày thứ hai, Triệu Hoàn mở tiệc chiêu đãi Nhan Hoài Ẩn, hai người kề đầu gối nói chuyện đến đêm khuya, ánh trăng lạnh lẽo trong phủ như nhiễm tiếng cười vui vẻ của Triệu đại tướng quân.

Sau ba ngày, Triệu Hoàn đã chuẩn bị xong xe ngựa đi thành Triều Hoa ở đế đô cho Nhan Hoài Ẩn.

Nhan tiên sinh “tài hoa kinh người của Tây Bắc, chuẩn bị đến đế đô làm Thái phó cho Thái tử” đã ngồi lên xe ngựa vào sáng sớm ngày thứ ba.

Vài câu ít ỏi trong rừng cây yên tĩnh ngày ấy đã là cuộc nói chuyện bí mật cuối cùng giữa Nhan Hoài Ẩn và Hoắc Vân Bình.

May mà đã nói rõ ràng hết mọi thứ.

Bên ngoài xe ngựa không có mấy ai, gần đó chỉ có lác đác vài người đến tiễn biệt.

Mà đại tướng quân Triệu Hoàn, người hôm qua còn nâng rượu chúc mừng với Nhan Hoài Ẩn, hôm nay y phải đi, thế mà gã lại không đến, chỉ phái Lý Quế Tùng tới.

Lý phó tướng cao giọng nói vọng vào xe ngựa: “ Đại tướng quân hôm nay phải cho chim ưng yêu quý ăn nên không đến tiễn Nhan tiên sinh được. Mong Nhan tiên sinh đến đế đô không quên báo bình an cho tướng quân.”

Nhan Hoài Ẩn còn không quan trọng bằng con chim ưng của gã.

Tám năm qua, kiểu sỉ nhục như thế này nhiều không đếm xuể, Nhan Tụ Thanh còn có thể mặt không đổi sắc, nhưng Hoắc Vân Bình thân là tướng sĩ mà phải để chủ tử chịu loại vũ nhục này, ánh mắt của hắn không tránh khỏi lạnh xuống.

Rèm xe ngựa bị chậm rãi vén lên, một khuôn mặt rất đỗi bình thường ló ra.

Nhan Hoài Ẩn cười dịu dàng: “Ta đã biết, đến thành Triều Hoa, ta sẽ gửi thư cho Triệu đại tướng quân.”

Triệu Hoàn lôi kéo y nói chuyện cả đêm, hôm nay y còn chưa kịp uống thuốc đã bị nhét vào trong xe ngựa.

Hứa Chí đứng sau Hoắc Vân Bình một bước, dùng tay áo cố gắng ủ ấm thuốc đang sắp nguội, hắn nhìn như lặng yên cúi thấp đầu, trong lòng lại ân cần hỏi thăm gia phả của Triệu Hoàn.

Khỏi nghĩ thì hắn cũng biết bây giờ gương mặt dưới lớp mặt nạ của Nhan Hoài Ẩn đã trắng như người chết bảy ngày.

Lý Quế Tùng nói xong bèn lui sang một bên, ba người Hoắc Vân Bình lúc này mới tiến lên.

Nhan Hoài Ẩn không nói gì thêm với ba người, chỉ cong mắt nói: “Đi đây.”

Nhan Tụ Thanh vẫn giống như trước đây, nàng hơi lắc nhẹ ngón tay y, nở nụ cười rạng rỡ: “Huynh trưởng, hẹn gặp lại.”

Hứa Chí không nói gì, chỉ đưa ấm thuốc trong tay cho Nhan Hoài Ẩn.

Hoắc Vân Bình cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi quỳ một chân xuống: “Tiên sinh, tạm biệt.”

Theo động tác quỳ xuống của hắn, có tiếng áo giáp va chạm khe khẽ phát ra từ rừng cây trùng điệp phía xa xa.

Lý Quế Tùng cũng nghe thấy thanh âm này, hắn ta quay đầu nhìn lại bèn thấy ở phía rừng cây cách đó bảy tám trượng, có mấy ngàn thân ảnh im lặng xuất hiện, không biết đã đứng đó từ bao giờ.

Hạc Vũ quân đội mũ bạc, hôm nay ánh nắng chói chang lần lượt chiếu lên những chiếc mũ bạc nối nhau, Hạc Vũ quân trong rừng cây nhìn như một đàn cá bạc đang bơi trong hồ xanh sâu thẳm.

Thần bí mà nguy hiểm.

Hạc Vũ quân - thứ mà Triệu Hoàn thèm muốn đã lâu, thèm khát đến mức gã động sát tâm với Nhan Hoài Ẩn.

Mãi cho đến khi hai chiếc xe ngựa lắc lư rời đi, Hoắc Vân Bình đứng dậy, hàng ngàn binh sĩ Hạc Vũ quân đang quỳ trong rừng cây phía xa mới đứng dậy theo.

Hoắc Vân Bình quay người lại, nhìn Lý Quế Tùng đang sững sờ ở đó, hắn cười lạnh: “Lý phó tướng, đẹp mắt không?”